Đám Tang Sự Tử Tế
Sáng thứ Hai ngày 18 tháng 6 đã tới. Thành phố Melbourne tấp nập nhộn nhịp như thường lệ. Hai bên lề đường Flinder, tiếng chân bước nhanh nhanh tới công sở vẫn đang rộn ràng khua vang. Tại góc đường William, đèn xanh bật sáng, hàng xe hơi bám sát nối đuôi nóng nẩy gầm gừ phóng tới. Tháng 6, Úc Châu mùa Đông, mây xám dầy cộm che kín bầu trời. Một vài khuôn mặt ngái ngủ tay giơ cao che miệng ngáp mắt lơ đãng nhìn hai ba người đang ồn ào to tiếng cãi nhau tại một góc phố. Tự nhiên nhiều tiếng súng nổ vang! Có người lầm tưởng tiếng nổ của bánh xe. Người người quay ngang ngó dọc tìm kiếm để rồi nhận ra ngay tại góc đường William Street và Flinder Lanes, hai người đàn ông và một cô gái té ngã xuống mặt đường. Máu đỏ bắt đầu chầm chậm loang lổ đất cát! Nhiều người che miệng, có kẻ rú to, vài người bỏ chạy! Mấy phút sau, xe cảnh sát nóng nảy chớp đèn đỏ phóng tới kéo theo xe cứu thương phía sau hấp tấp hú còi khua vang. Một buổi sáng thứ Hai bận rộn của thành phố Melbourne dừng lại. Không ai hiểu chuyện chi đã xẩy ra.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau đó, qua hệ thống tin tức truyền hình và truyền thanh, cư dân Melbourne mới biết nguyên nhân nào đã dẫn đến những tiếng súng nổ vang một góc đường sáng nay. Hóa ra đây cũng chỉ là một câu chuyện tử tế. Nhận ra cô Kara Douglas đang bị hung thủ Christopher Hudson nắm tóc hành hung ngay giữa phố thị, Brendan Keilar và Paul de Waard, hai người khách qua đường cùng nhảy vào can thiệp. Hung thủ Christopher mặt sắt lạnh lùng rút súng bắn trọng thương Brendan và Paul, đả thương trầm trọng cô Kara. Một tiếng đồng hồ sau, bệnh viện đưa tin Paul và cô Kara còn đang trong tình trạng hôn mê, nhưng riêng ông luật sư Brendan 43 tuổi đã trút hơi thở cuối cùng trong phòng cấp cứu, để lại vợ và ba người con thơ ấu.
Tiếng đạn nổ vang vào lúc 8:20 buổi sáng thứ Hai ngày 18 tháng 6 ngay giữa khu phố sầm uất của Melbourne đã lấy đi một mạng người, đả thương hai người, và tệ hại hơn nữa tiếng súng của hung thủ Christopher Hudson cũng đã đả thương trí mạng hình ảnh người Samaria Nhân Hậu của Tin Mừng Luca (10:25-37). Luật sư Brendan Keilar giờ này đã ngủ yên trong nghĩa trang. Nhưng người Samaria Nhân Hậu của Tin Mừng Luca vẫn còn đang nằm hấp hối không biết sống chết lúc nào trong đầu nhiều người dân của thị dân Melbourne. Giờ này, có lẽ người dân tiểu bang Victoria vẫn còn đang thắc mắc tự hỏi không biết từ bây giờ trở đi, mình còn nên tiếp tục hành xử như người Samaria Nhân Hậu nữa hay không, bởi coi chừng có ngày lại dám mất mạng như ông luật sư Brendan cho mà coi! Mà nếu bây giờ người vợ biết chồng mình có tính hào hiệp, giữa đường ưa nổi máu anh hùng Lương Sơn Bạc nhào vào can thiệp chuyện người khác, liệu người vợ có còn nên tiếp tục giữ yên lặng nữa hay không? Bởi biết đâu, có ngày rồi chính mình và những đứa con cũng sẽ phải mặc áo tang màu đen đi theo sau quan tài của chồng và của bố như bà luật sư Alice Keilar và ba đứa con thơ ấu của bà vào buổi sáng thứ Bẩy ngày 23 tháng 6 vừa qua tại Nhà thờ Immaculate Conception của Hawthorne…
I. Người Samaria Nhân Hậu: Coi chừng!
Ngày hôm nay, bởi những luật lệ chằng chịt và ý thức hệ mới trong xã hội, người Samaria Nhân Hậu của những năm 2000 trước khi quyết định giúp người cũng phải hết sức mà cẩn thận, kẻo không phước đâu chưa thấy mà lại thấy rước họa vào người.
Khi gặp một em bé té ngã lăn quay nơi công cộng, một người cẩn thận và khôn ngoan sẽ không vội vàng chạy lại bồng em đứng dậy. Chớ! Chớ có mà dại dột, bởi ai biết đâu đấy, bố mẹ của em bé hoặc chính em sẽ đâm đơn kiện ngược lại người Samaria Nhân Hậu đã cố tình động chạm đến thân thể của em…
Trong một lần chạy bộ ngoài đường, tôi nhớ vừa mới chạy được mấy bước, tự dưng tôi nhận ra trước mặt thấp thoáng hai bóng người. Người phụ nữ có khuôn mặt Á Châu đang hốt hoảng khua tay miệng kêu lớn,
— Help! Help!
Trong khi đó bên cạnh bà ta, một người phụ nữ Tây Phương khoảng bẩy mươi tuổi dáng nhỏ bé, khuôn mặt trầy trụa những vết bầm, đang lấy khăn tay cố gắng bôi xóa những dòng máu đỏ phun ra từ hai lỗ mũi. Tôi hốt hoảng dừng lại, vội vàng hỏi người đàn bà Á Đông, “What happens?”, mắt nhìn theo những dòng máu đỏ đang phun ra từ lỗ mũi của người đàn bà Tây Phương, trong đầu nghĩ tới số điện thoại cấp cứu. Nhưng người đàn bà Úc khoác tay điệu bộ dứt khoát xua đuổi, chân bước tới, miệng nói,
— I’m OK. I’m fine.
Trong khi đó, người phụ nữ Á Châu mặt mày hốt hoảng tiếng Anh tiếng đực tiếng cái kể chuyện bà vừa mới thấy người đàn bà Úc xiêu vẹo té ngã sấp mặt xuống mặt đường xi măng ra sao, rồi máu chảy từ lỗ mũi của bà ta như thế nào. Nghe thủng lỗ tai câu chuyện của người phụ nữ Á Châu, tôi quyết định chạy đuổi theo bóng người đàn bà Úc đang dần dần biến mất nơi cuối đường. Nhưng nhận ra tôi, người đàn bà Úc tiếp tục lập lại điệp khúc cũ, “I’m fine. I’m OK”, trong khi đó bà ta một tay tiếp tục cầm khăn tay lau những dòng máu đang tuôn chảy từ mũi, một tay ra hiệu như muốn xua đuổi tôi đi.
Tôi cuối cùng dừng lại những bước chân, không đi theo người đàn bà Úc nữa, nhưng quay lại phân bua với người Samaria Nhân Hậu có khuôn mặt Á Châu,
— Sorry! What can we do?
Phải, chúng ta có thể làm được chi, nếu bạn đang sống trong một xã hội mà ý thức hệ về tự do cá nhân được tôn trọng, con người có quyền từ chối không chấp nhận những giúp đỡ đến từ những người lạ mặt, và ngay cả những người thân trong gia đình.
II. Người Samaria Nhân Hậu: Làm được chi?
Đúng là như thế, chúng ta có thể làm được chi, nếu người hàng xóm đã từng được chúng ta giúp đỡ trong cơn túng thiếu, giờ này bỗng dưng trở mặt, không còn nhớ tới tình hàng xóm tối lửa tắt đèn và luôn cả số tiền mà họ đã nhăn mặt nói khó, rồi chìa tay ra mượn năm xưa.
Mà nói có Ông Trời chứng giám, một lần gặp phải đốm đen trần thế như thế này, nhân gian có thể nhắm mắt nhịn nhục bỏ qua. Nhưng hai lần, rồi ba lần, lòng kiên nhẫn và lòng tử tế của nhân loại rồi cũng sẽ nổ tung như bọt bong bóng. Chẳng trách chi tâm hồn của trần thế tiếp tục trở nên giá băng lạnh cứng như tâm hồn của một cô gái đang tâm bỏ lại người con sơ sinh mới chào đời trước cửa bệnh viện Dandenong vào sáng sớm ngày 13 tháng 5. Mà mỉa mai thay, ngày 13 tháng 5 vừa qua cũng chính là ngày của những người Hiền Mẫu.
Bởi trái tim của trần gian đã đóng băng, chẳng trách chi, những người đàn ông Úc gốc Tây nhắm mắt làm ngơ, tỉnh bơ tiếp tục câu cá trước cái xác trương phềnh của thiếu nữ thổ dân Úc đang nổi lềnh bềnh trên mặt hồ nước như bộ phim Jindabyne trình chiếu tại Úc vào năm 2006 đã đặt vấn đề, đã từng chất vấn lương tâm của tất cả những người dân Úc trước thảm nạn của thổ dân Úc.
Nếu Đức Giêsu phải kể lại câu chuyện Người Samaria Nhân Hậu tại thành phố Melbourne trong thiên niên kỷ thứ 3, không biết Ngài sẽ kể như thế nào? Chẳng lẽ Ngài không còn chọn lựa nào khác, nhưng đành phải để cho người Samaria nhắm mắt yên lặng bỏ đi thẳng một mạch trước hình tượng nửa sống nửa chết của một mạng người đang nằm ngay bên vệ đường?
III. Người Samaria Nhân Hậu: Đám tang Sự Tử Tế
Thiên hạ bây giờ, gặp cảnh ngộ tương tự như thế, chắc cũng chẳng có mấy người dám dừng lại một nhịp chân như người Samaria Nhân Hậu thủa xưa. Nói có thể phách hiển linh của ông luật sư Brendan chứng dám và tha lỗi, lâu lâu mới có một người vớ vẩn như ông! Chẳng trách chi ông ngã gục. Chưa hết, ông luật sư lại còn tạo thêm môt cơ hội cho phe tà cầm kiếm sắc lụi thẳng vào ngực khiến mạng của người Samaria Nhân Hậu trong Tin Mừng giờ này chỉ mành treo chuông. Có lẽ chẳng còn bao lâu nữa, thiên hạ sẽ lại sụt sùi, ngậm ngùi nước mắt mang xác người Samaria Nhân Hậu đi chôn. Mà coi chừng đó, một khi nắp hòm của người Samaria Nhân Hậu đã đóng lại và đám tang tử tế đã cử hành, sự tử tế coi như cũng được mồ yên mả đẹp, thiên hạ cũng sẽ thôi không còn đối xử tử tế với nhau nữa.
A. Thiên hạ đại loạn
Mà nếu sự tử tế chết đi, thì thiệt tình là kẹt, bởi không biết lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn tới cỡ như thế nào? Chồng không còn tử tế với vợ, con dâu không còn tử tế với mẹ chồng, hàng xóm không còn tử tế với láng giềng, nhà thờ không còn tử tế với giáo dân, chính phủ không còn tử tế với dân chúng!
Đại loạn! Thiên hạ đại loạn!
Thiệt tình là như thế, trong một xã hội mà sự tử tế đã chết đi, mái ấm thân thương là không còn ngọt ngào thân thương nữa, vợ chớ có cả tin mà thả lỏng dây cương, nhưng lo mà giữ chồng kè kè sát ngay bên, bởi ông bà mình đã từng dạy rằng, “Đàn ông năm bẩy lá gan, lá ở cùng vợ lá toan cùng người”. Mẹ chồng lo mà cẩn thận giữ thân trước khi đưa vào miệng chén cơm trắng cá kho do cô con dâu vừa từ dưới bếp bưng lên, bởi câu chuyện dài của mẹ chồng nàng dâu thì vẫn chưa tới hồi chung cuộc, mà biết lúc nào thì thiên hạ sẽ đọc được đoạn kết? May ra tận thế!
Đáng ngại là như thế đó!
Trong một xã hội mà sự tử tế đã chết đi, hàng xóm láng giềng lo mà khóa cửa nhà cho chặt, bởi có ai mà tin được ai! Cẩn tắc vô ưu, đi ra ngoài đường là phải thủ sẵn trong người, nhẹ thì dao găm nặng hơn thì súng lục. Vô tới nhà thờ rồi, giầy dép thì để ngoài sân, nhưng dao găm và súng lục vẫn còn nhét sâu trong người. Cha cụ cử hành thánh lễ trên cung thánh, ở dưới giáo dân miệng lẩm bẩm câu kinh, nhưng mắt thì lấm lét ngó trước nhìn sau, một tay chắp trước ngực, tay kia đặt trong túi quần nắm chặt chuôi dao găm hay báng súng lục. Thánh lễ vừa tan, vừa bước ra khỏi nhà thờ, giáo dân tay dao tay súng kéo nhau tới nhà Thôn trưởng, nhẹ thì xin tí huyết, nặng thì bặp luôn bởi tội ăn trên ngồi chốc áp bức dân làng từ bao nhiêu năm nay. Thế là huyết lưu mãn địa! Cứ thế, Thôn này nối tiếp Huyện kia. Huyện kia cộng lại với Tỉnh khác, cả hai nhân lên hóa ra cả nước. Nước Úc nối tiếp nước Mỹ biến thành toàn cầu.
Đại loạn toàn cầu bởi sự tử tế đã chết đi, đám tang tử tế đã được cử hành, quan tài sự tử tế đã bị chôn sâu dưới ba thước đất là như thế đó!
B. Hiệp định Kyoto
Như vậy thì cần gì phải yêu sách, lên án thủ tướng John Howard và tổng thống George Bush về tội không chịu ký vào The Kyoto Treaty, hiệp định đề nghị các quốc gia kỹ nghệ trên thế giới phải giảm thiểu tối đa lượng thán khí thải vào trong bầu khí quyển. Đằng nào thì cũng chết hết. Chết bởi global warming hay chết bởi trống vắng sự tử tế thì cũng chỉ là một cái chết.
Mà e rằng hiểm họa gây ra bởi trống vắng sự tử tế thì tới nhanh hơn là hiểm họa gây ra bởi hiện tượng trái đất nóng dần. Thì cứ nhìn đi rồi sẽ thấy, cũng phải kéo dài trên dưới 200 năm từ những thời điểm khi kỹ nghệ cơ khí phát triển thải ra bao nhiêu là thán khí vào trong bầu khí quyển cho tới những ngày gần đây, trái đất mới bắt đầu ho khan, ắt xì, chuyển mình nóng sốt. Nhưng vào thời thế chiến thứ Hai, chỉ trong vòng trên dưới một năm, sát thủ Ninja Nhật Hoàng Hirohito đã gửi về âm phủ 2 triệu người Việt Nam chết đói xanh xao; Hitler chỉ trong có mấy năm cầm quyền mà đã giết đã đốt ra tro hơn 6 triệu người gốc Do Thái trong những trại tập trung. Nhưng nếu đem con số của 2,000,000 nạn nhân bởi Ninja Hirohito hoặc 6,000,000 bởi phát xít Hitler ra so sánh với con số 61,911,000 nạn nhân bỏ mạng trong trại tù Gulag của Liên Sô từ những ngày Cách Mạng Tháng Mười năm 1917, và 35,236,000 bị giết chết tại Trung Hoa lục địa từ năm 1949, (1) thì sát thủ Hirohito và đồ tể Hitler còn phải nghiêng mình cúi đầu khiêm nhường vô lớp ngồi học với sư tổ Lenin, giảng sư Stalin, và đại sư phụ Mao Trạch Đông.
Thiên hạ đại loạn toàn cầu sau khi sự tử tế đã chết đi đã mồ yên mả đẹp là như thế đó!
IV. Sự tử tế đã chết?
Nhưng có đúng là bởi những ràng buộc chằng chịt về luật pháp trong ngày hôm nay, bởi những đồ tể Lenin, Hitler, Hirohito, Stalin, Mao Trạch Đông, và Christopher, sự tử tế đã chết đi, đã bị chôn sâu dưới lòng đất trong thiên niên kỷ thứ ba hay không?
Tôi dừng lại những hàng chữ, nhìn chung quanh. Văn phòng nơi tôi đang ngồi làm việc vào một buổi chiều thứ Sáu, tất cả vẫn còn đang yên lặng. Người Thư ký văn phòng và Quản thủ thư viện vẫn đang chăm chú ngồi đánh máy công văn và lên sổ tên của những quyển sách. Qua khung cửa, tôi nhận ra trời lại đang mưa. Bây giờ đang là một buổi chiều tháng 7 Úc Châu. Gần một tháng rồi, những lời cầu xin cho mưa trời tuôn đổ của địa phận Brisbane đã được trời cao nghiêng tai lắng nghe. Bởi mưa trời, phượng đỏ của tiểu bang Queenslane đã đỏ tươi giờ này lại càng thêm đỏ thắm, đất tiểu bang New South Wales thôi không còn nứt nẻ khô môi, cỏ khô cháy vàng của tiểu bang Victoria chuyển mình đổi sang màu xanh mướt. Đời sống ở nước Úc vẫn trôi qua trong êm ả và thanh bình. Đời sống của tôi tại Victoria thật là bình an và hạnh phúc!
A. Khăn rằn ri và Lơ xe
Chẳng bù lại cho một khoảng thời gian của cuối thập niên 70, khi đó tôi vào tù ra khám như ăn cơm bữa bởi tội vượt biên. Te tua nhất là lần tôi bị bắt giam tại trại tù Tiền Giang vào năm 1978. Khi tôi được thả, trên người của thiếu niên mới lớn chỉ còn trơ trọi bộ quần áo tù và một tờ giấy Lệnh Tạm Tha. Không có một đồng trong người để mua vé xe về lại Sài Gòn, tôi đành phải chìa tay đi ăn xin vào tấm lòng tử tế của những bà hàng quấn khăn rằn ri ở chợ Mỹ Tho, sát ngay nhà tù Tiền Giang. Thấy tôi thiếu niên, mặt mày xanh xao đói khát chìa tay xin tiền, những bà bán hàng nhanh nhanh góp một, người cho hai, bố thí cho tôi những đồng tiền tử tế để tôi mua vé xe đò quay về lại Sài Gòn. Câu chuyện tử tế chưa chấm dứt ở đó, bởi khi tôi bước lên xe đò, người thanh niên lơ xe, trong khi soát giấy chứng minh nhân dân và thâu tiền xe đò, thấy tôi chìa ra tờ giấy Lệnh Tạm Tha, đã lắc đầu cười nho nhỏ, không lấy tiền vé của tôi, nhưng chỉ cho tôi chiếc ghế gỗ của anh ta ở ngay phía sau bác tài xế.
Dòng thời gian đã trôi qua, bao nhiêu thăng trầm trôi nổi tôi đã nếm đủ trong gần ba chục năm vừa rồi, bao nhiêu mặn nhạt chua cay do trần gian mang lại, tôi đã nếm đủ, nếm khá nhiều, và tôi cũng đã quên đi tất cả; nhưng vẫn không hiểu tại sao tôi vẫn còn nhớ rõ những khuôn mặt quấn khăn rằn ri của những bà hàng chợ Mỹ Tho và nụ cười của anh chàng lơ xe đò Tiền Giang vào một buổi trưa tháng 5 năm 1979 tại thành phố Mỹ Tho.
B. Công nương Diana
Vào dịp kỷ niệm sinh nhật lần thứ 46 của Công nương Diana do hoàng tử William và Henry tổ chức vào ngày Chúa Nhật 1 tháng 7 vừa qua, hơn 70 ngàn người đã kéo về vận động trường Wembley của thủ đô London để tưởng nhớ công nương Diana. Công chúa Diana có thể nổi tiếng bởi vì cô là vợ của hoàng tử nước Anh, là mẹ của đương kim thái tử William, nhưng sau khi cô trút hơi thở cuối cùng cách đây đúng mười năm, người ta tưởng rằng có lẽ theo dòng thời gian người người rồi cũng sẽ quên đi một người con gái xinh đẹp nhưng lại mệnh bạc, khiến cho nhân gian mất đi cơ hội kiến bạc đầu. Nhưng không! Mười năm qua, người ta vẫn nhắc nhở tới công nương Diana với những quan tâm chăm sóc đóng góp của riêng cá nhân cô vào những công tác bác ái xã hội. Nếu công nương Diana khi còn sống quyết định đóng khung trong tháp ngà vương giả như bao nhiêu công nương khác trên thế giới của bao nhiêu thế hệ, thiên hạ rồi cũng sẽ quên cô đi như thế gian đã từng quên đi bao nhiêu công nương quý phái của bao nhiêu cung điện hoàng gia trên thế giới. Nhưng công nương Diana vẫn còn sống trong lòng, ít ra là 70 ngàn người, chính bởi vì tấm lòng tử tế của cô đối với người nghèo trên thế giới. Công nương đã lưu lại trong tâm khảm của nhiều người trên thế giới không phải bởi cô đẹp, hay bởi cô là công nương của hoàng gia Anh, nhưng chính bởi cô giàu lòng tử tế với những nạn nhân của bệnh Aids và những người nghèo khổ của lục địa Phi Châu.
C. Câu chuyện Phục Sinh
Thật vậy, những đời người sống với và dạy dỗ nhân loại về sự tử tế đều đã trở thành những vĩ nhân bất tử của thế giới, Đức Phật, Thánh Gandi, Mẹ Theresa.
Người Samaria Nhân Hậu trong Tin Mừng cũng không chết, nhưng tiếp tục sống theo chiều dài của lịch sử nhân loại bởi vì ông ta là một người tử tế. Và đây chính là nguyên nhân duy nhất đã khiến ông ta trở thành nhân vật bất tử trong dòng lịch sử của nhân loại nói chung, và lịch sử của người Kitô giáo nói riêng.
Vào một buổi sáng thứ Hai đầu tuần, những người đàn bà đi tới ngôi mộ đá, và họ khám phá ra tảng đá đã lăn sang một bên, xác Đức Giêsu đã biến mất. Có nhiều lý do để giải thích tại sao xác của Đức Giêsu không rữa thối trong mồ. Có người nói nếu Đức Giêsu có khả năng hồi sinh cô con gái mười hai tuổi của ông Jairus (Mark 5: 41-42), con trai bà góa thành Nain (Luka 7:11-17), và Lazarô đã chôn trong mộ bốn ngày (John 11), thì làm sao Ngài lại không có khả năng để phục sinh chính thân xác của Ngài. Có người nói bởi Đức Giêsu là Con Thiên Chúa, cho nên Chúa Cha đã phục sinh Người Con duy nhất của Ngài để làm chứng cho những lời giảng dạy của Đức Giêsu là sự thật.
Tất cả những điều trên đây đều đúng. Nhưng cũng vẫn còn nhiều lý do khác để giải thích tại sao Đức Giêsu đã phục sinh, một trong những lý do này có liên quan đến khái niệm bao gồm ba chữ: Sự Tử Tế. Nói một cách khác, Đức Giêsu đã sống dậy bởi vì Ngài là một người tử tế, Ngài là hiện thân của sự tử tế. Và sự tử tế thì không bao giờ có thể chết thối trong mồ, hoặc bị lãng quên theo dòng thời gian. Cả một đời của Đức Giêsu, Ngài chỉ làm những việc tử tế với những tha nhân Ngài đã từng gặp gỡ. Ngài mở mắt người mù, chữa lành người phong hủi, không nhặt đá ném chết người lầm lỡ, tha thứ cho những người đã kết án đóng đinh vào cây thập hình. Bởi những hành động tử tế của Đức Giêsu, Thiên Chúa đã phục sinh Người Con duy nhất của Ngài để làm chứng rằng sự tử tế trong đời sống có tính bất tử.
V. Người Samaria Brendan: Sự tử tế
Bởi sự tử tế có tính bất tử, cho nên giờ này tôi mới hiểu tại sao đã gần ba chục năm trôi qua, tôi vẫn nhớ tới những khuôn mặt tử tế của những bà hàng quấn khăn rằn ri quyên góp những đồng tiền giấy nhàu nát và anh chàng lơ xe đò vào một buổi trưa tháng 5 năm 1979.
Bởi công nương Diana có tấm lòng tử tế, cho nên cô sẽ còn tiếp tục sống trong lòng của nhiều người.
Bởi Đức Phật, Thánh Gandi, Mẹ Theresa là những người tử tế, các Ngài là hiện thân của Sự Tử Tế, các ngài sẽ còn tiếp tục sống mãi và sống muôn đời.
Bởi Đức Giêsu chính là SỰ TỬ TẾ, Ngài đã sống dậy sau ba ngày bị chôn trong ngôi mộ đá.
Sau hết, bởi tấm lòng tử tế, ông luật sư Brendan Keilar đã không chết, nhưng tiếp tục trở thành một nhân vật bất tử. Cái chết của ông không phải là một cái chết vớ vẩn, nhưng là một tấm gương soi cho thị dân Melbourne và người dân Úc, dù là Úc gốc Tây, hay Úc gốc Việt. Giờ này thể xác của ông đã yên nghĩ, nhưng hồn phách tinh anh của ông vẫn sống với người dân của thị trấn Melbourne, bởi nói theo hơi nhạc của Trần Thiện Thanh,
Anh không chết đâu anh,
Người anh hùng “Nhân Hậu” tên “Brendan”.
Anh vẫn sống thêng thanh
trong lòng muôn người
biết yêu “sự tử tế”.
Đúng như vậy, cuộc đời trăm năm ngắn ngủi rồi cũng sẽ trôi qua. Ngàn vạn thành quách rồi cũng đã sụp đổ. Vĩ đại cỡ như Alexander hay Quang Trung đại đế rồi cũng đã nằm xuống. Xinh đẹp sắc sảo cỡ như Nữ Hoàng Cleopatra hay là Nam Phương Hoàng Hậu rồi cũng đã ngủ yên dưới ba tấc đất. Cuộc đời vẫn tiếp tục trôi qua. Thiên hạ tiếp tục rủ nhau đi bán muối tất tật. Ngày mai nếu hiểm họa global warning xầm xập kéo tới bôi xóa hết tất cả đường xá phố phường của Úc Châu và của thế giới, lúc đó sẽ chỉ còn sót lại trong tâm thức của vũ trụ hai chữ Tử Tế mà thôi. Còn lại tất cả đều chỉ là một con số không to tướng.
wwww.nguyentrungtay.com
Chú thích
(1) Lữ Giang, Con Số 100 Triệu Nạn Nhân (http://www.vietcatholic.net/News/Read.aspx?id=44936).
Đám tang sự tử tế, Ảnh Nguyễn Trung Tây |
Sáng thứ Hai ngày 18 tháng 6 đã tới. Thành phố Melbourne tấp nập nhộn nhịp như thường lệ. Hai bên lề đường Flinder, tiếng chân bước nhanh nhanh tới công sở vẫn đang rộn ràng khua vang. Tại góc đường William, đèn xanh bật sáng, hàng xe hơi bám sát nối đuôi nóng nẩy gầm gừ phóng tới. Tháng 6, Úc Châu mùa Đông, mây xám dầy cộm che kín bầu trời. Một vài khuôn mặt ngái ngủ tay giơ cao che miệng ngáp mắt lơ đãng nhìn hai ba người đang ồn ào to tiếng cãi nhau tại một góc phố. Tự nhiên nhiều tiếng súng nổ vang! Có người lầm tưởng tiếng nổ của bánh xe. Người người quay ngang ngó dọc tìm kiếm để rồi nhận ra ngay tại góc đường William Street và Flinder Lanes, hai người đàn ông và một cô gái té ngã xuống mặt đường. Máu đỏ bắt đầu chầm chậm loang lổ đất cát! Nhiều người che miệng, có kẻ rú to, vài người bỏ chạy! Mấy phút sau, xe cảnh sát nóng nảy chớp đèn đỏ phóng tới kéo theo xe cứu thương phía sau hấp tấp hú còi khua vang. Một buổi sáng thứ Hai bận rộn của thành phố Melbourne dừng lại. Không ai hiểu chuyện chi đã xẩy ra.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau đó, qua hệ thống tin tức truyền hình và truyền thanh, cư dân Melbourne mới biết nguyên nhân nào đã dẫn đến những tiếng súng nổ vang một góc đường sáng nay. Hóa ra đây cũng chỉ là một câu chuyện tử tế. Nhận ra cô Kara Douglas đang bị hung thủ Christopher Hudson nắm tóc hành hung ngay giữa phố thị, Brendan Keilar và Paul de Waard, hai người khách qua đường cùng nhảy vào can thiệp. Hung thủ Christopher mặt sắt lạnh lùng rút súng bắn trọng thương Brendan và Paul, đả thương trầm trọng cô Kara. Một tiếng đồng hồ sau, bệnh viện đưa tin Paul và cô Kara còn đang trong tình trạng hôn mê, nhưng riêng ông luật sư Brendan 43 tuổi đã trút hơi thở cuối cùng trong phòng cấp cứu, để lại vợ và ba người con thơ ấu.
Luật sư Brendan Keilar |
Tiếng đạn nổ vang vào lúc 8:20 buổi sáng thứ Hai ngày 18 tháng 6 ngay giữa khu phố sầm uất của Melbourne đã lấy đi một mạng người, đả thương hai người, và tệ hại hơn nữa tiếng súng của hung thủ Christopher Hudson cũng đã đả thương trí mạng hình ảnh người Samaria Nhân Hậu của Tin Mừng Luca (10:25-37). Luật sư Brendan Keilar giờ này đã ngủ yên trong nghĩa trang. Nhưng người Samaria Nhân Hậu của Tin Mừng Luca vẫn còn đang nằm hấp hối không biết sống chết lúc nào trong đầu nhiều người dân của thị dân Melbourne. Giờ này, có lẽ người dân tiểu bang Victoria vẫn còn đang thắc mắc tự hỏi không biết từ bây giờ trở đi, mình còn nên tiếp tục hành xử như người Samaria Nhân Hậu nữa hay không, bởi coi chừng có ngày lại dám mất mạng như ông luật sư Brendan cho mà coi! Mà nếu bây giờ người vợ biết chồng mình có tính hào hiệp, giữa đường ưa nổi máu anh hùng Lương Sơn Bạc nhào vào can thiệp chuyện người khác, liệu người vợ có còn nên tiếp tục giữ yên lặng nữa hay không? Bởi biết đâu, có ngày rồi chính mình và những đứa con cũng sẽ phải mặc áo tang màu đen đi theo sau quan tài của chồng và của bố như bà luật sư Alice Keilar và ba đứa con thơ ấu của bà vào buổi sáng thứ Bẩy ngày 23 tháng 6 vừa qua tại Nhà thờ Immaculate Conception của Hawthorne…
I. Người Samaria Nhân Hậu: Coi chừng!
Ngày hôm nay, bởi những luật lệ chằng chịt và ý thức hệ mới trong xã hội, người Samaria Nhân Hậu của những năm 2000 trước khi quyết định giúp người cũng phải hết sức mà cẩn thận, kẻo không phước đâu chưa thấy mà lại thấy rước họa vào người.
Khi gặp một em bé té ngã lăn quay nơi công cộng, một người cẩn thận và khôn ngoan sẽ không vội vàng chạy lại bồng em đứng dậy. Chớ! Chớ có mà dại dột, bởi ai biết đâu đấy, bố mẹ của em bé hoặc chính em sẽ đâm đơn kiện ngược lại người Samaria Nhân Hậu đã cố tình động chạm đến thân thể của em…
Trong một lần chạy bộ ngoài đường, tôi nhớ vừa mới chạy được mấy bước, tự dưng tôi nhận ra trước mặt thấp thoáng hai bóng người. Người phụ nữ có khuôn mặt Á Châu đang hốt hoảng khua tay miệng kêu lớn,
— Help! Help!
Trong khi đó bên cạnh bà ta, một người phụ nữ Tây Phương khoảng bẩy mươi tuổi dáng nhỏ bé, khuôn mặt trầy trụa những vết bầm, đang lấy khăn tay cố gắng bôi xóa những dòng máu đỏ phun ra từ hai lỗ mũi. Tôi hốt hoảng dừng lại, vội vàng hỏi người đàn bà Á Đông, “What happens?”, mắt nhìn theo những dòng máu đỏ đang phun ra từ lỗ mũi của người đàn bà Tây Phương, trong đầu nghĩ tới số điện thoại cấp cứu. Nhưng người đàn bà Úc khoác tay điệu bộ dứt khoát xua đuổi, chân bước tới, miệng nói,
— I’m OK. I’m fine.
Trong khi đó, người phụ nữ Á Châu mặt mày hốt hoảng tiếng Anh tiếng đực tiếng cái kể chuyện bà vừa mới thấy người đàn bà Úc xiêu vẹo té ngã sấp mặt xuống mặt đường xi măng ra sao, rồi máu chảy từ lỗ mũi của bà ta như thế nào. Nghe thủng lỗ tai câu chuyện của người phụ nữ Á Châu, tôi quyết định chạy đuổi theo bóng người đàn bà Úc đang dần dần biến mất nơi cuối đường. Nhưng nhận ra tôi, người đàn bà Úc tiếp tục lập lại điệp khúc cũ, “I’m fine. I’m OK”, trong khi đó bà ta một tay tiếp tục cầm khăn tay lau những dòng máu đang tuôn chảy từ mũi, một tay ra hiệu như muốn xua đuổi tôi đi.
Tôi cuối cùng dừng lại những bước chân, không đi theo người đàn bà Úc nữa, nhưng quay lại phân bua với người Samaria Nhân Hậu có khuôn mặt Á Châu,
— Sorry! What can we do?
Phải, chúng ta có thể làm được chi, nếu bạn đang sống trong một xã hội mà ý thức hệ về tự do cá nhân được tôn trọng, con người có quyền từ chối không chấp nhận những giúp đỡ đến từ những người lạ mặt, và ngay cả những người thân trong gia đình.
II. Người Samaria Nhân Hậu: Làm được chi?
Đúng là như thế, chúng ta có thể làm được chi, nếu người hàng xóm đã từng được chúng ta giúp đỡ trong cơn túng thiếu, giờ này bỗng dưng trở mặt, không còn nhớ tới tình hàng xóm tối lửa tắt đèn và luôn cả số tiền mà họ đã nhăn mặt nói khó, rồi chìa tay ra mượn năm xưa.
Mà nói có Ông Trời chứng giám, một lần gặp phải đốm đen trần thế như thế này, nhân gian có thể nhắm mắt nhịn nhục bỏ qua. Nhưng hai lần, rồi ba lần, lòng kiên nhẫn và lòng tử tế của nhân loại rồi cũng sẽ nổ tung như bọt bong bóng. Chẳng trách chi tâm hồn của trần thế tiếp tục trở nên giá băng lạnh cứng như tâm hồn của một cô gái đang tâm bỏ lại người con sơ sinh mới chào đời trước cửa bệnh viện Dandenong vào sáng sớm ngày 13 tháng 5. Mà mỉa mai thay, ngày 13 tháng 5 vừa qua cũng chính là ngày của những người Hiền Mẫu.
Bởi trái tim của trần gian đã đóng băng, chẳng trách chi, những người đàn ông Úc gốc Tây nhắm mắt làm ngơ, tỉnh bơ tiếp tục câu cá trước cái xác trương phềnh của thiếu nữ thổ dân Úc đang nổi lềnh bềnh trên mặt hồ nước như bộ phim Jindabyne trình chiếu tại Úc vào năm 2006 đã đặt vấn đề, đã từng chất vấn lương tâm của tất cả những người dân Úc trước thảm nạn của thổ dân Úc.
Nếu Đức Giêsu phải kể lại câu chuyện Người Samaria Nhân Hậu tại thành phố Melbourne trong thiên niên kỷ thứ 3, không biết Ngài sẽ kể như thế nào? Chẳng lẽ Ngài không còn chọn lựa nào khác, nhưng đành phải để cho người Samaria nhắm mắt yên lặng bỏ đi thẳng một mạch trước hình tượng nửa sống nửa chết của một mạng người đang nằm ngay bên vệ đường?
III. Người Samaria Nhân Hậu: Đám tang Sự Tử Tế
Thiên hạ bây giờ, gặp cảnh ngộ tương tự như thế, chắc cũng chẳng có mấy người dám dừng lại một nhịp chân như người Samaria Nhân Hậu thủa xưa. Nói có thể phách hiển linh của ông luật sư Brendan chứng dám và tha lỗi, lâu lâu mới có một người vớ vẩn như ông! Chẳng trách chi ông ngã gục. Chưa hết, ông luật sư lại còn tạo thêm môt cơ hội cho phe tà cầm kiếm sắc lụi thẳng vào ngực khiến mạng của người Samaria Nhân Hậu trong Tin Mừng giờ này chỉ mành treo chuông. Có lẽ chẳng còn bao lâu nữa, thiên hạ sẽ lại sụt sùi, ngậm ngùi nước mắt mang xác người Samaria Nhân Hậu đi chôn. Mà coi chừng đó, một khi nắp hòm của người Samaria Nhân Hậu đã đóng lại và đám tang tử tế đã cử hành, sự tử tế coi như cũng được mồ yên mả đẹp, thiên hạ cũng sẽ thôi không còn đối xử tử tế với nhau nữa.
A. Thiên hạ đại loạn
Mà nếu sự tử tế chết đi, thì thiệt tình là kẹt, bởi không biết lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn tới cỡ như thế nào? Chồng không còn tử tế với vợ, con dâu không còn tử tế với mẹ chồng, hàng xóm không còn tử tế với láng giềng, nhà thờ không còn tử tế với giáo dân, chính phủ không còn tử tế với dân chúng!
Đại loạn! Thiên hạ đại loạn!
Thiệt tình là như thế, trong một xã hội mà sự tử tế đã chết đi, mái ấm thân thương là không còn ngọt ngào thân thương nữa, vợ chớ có cả tin mà thả lỏng dây cương, nhưng lo mà giữ chồng kè kè sát ngay bên, bởi ông bà mình đã từng dạy rằng, “Đàn ông năm bẩy lá gan, lá ở cùng vợ lá toan cùng người”. Mẹ chồng lo mà cẩn thận giữ thân trước khi đưa vào miệng chén cơm trắng cá kho do cô con dâu vừa từ dưới bếp bưng lên, bởi câu chuyện dài của mẹ chồng nàng dâu thì vẫn chưa tới hồi chung cuộc, mà biết lúc nào thì thiên hạ sẽ đọc được đoạn kết? May ra tận thế!
Đáng ngại là như thế đó!
Trong một xã hội mà sự tử tế đã chết đi, hàng xóm láng giềng lo mà khóa cửa nhà cho chặt, bởi có ai mà tin được ai! Cẩn tắc vô ưu, đi ra ngoài đường là phải thủ sẵn trong người, nhẹ thì dao găm nặng hơn thì súng lục. Vô tới nhà thờ rồi, giầy dép thì để ngoài sân, nhưng dao găm và súng lục vẫn còn nhét sâu trong người. Cha cụ cử hành thánh lễ trên cung thánh, ở dưới giáo dân miệng lẩm bẩm câu kinh, nhưng mắt thì lấm lét ngó trước nhìn sau, một tay chắp trước ngực, tay kia đặt trong túi quần nắm chặt chuôi dao găm hay báng súng lục. Thánh lễ vừa tan, vừa bước ra khỏi nhà thờ, giáo dân tay dao tay súng kéo nhau tới nhà Thôn trưởng, nhẹ thì xin tí huyết, nặng thì bặp luôn bởi tội ăn trên ngồi chốc áp bức dân làng từ bao nhiêu năm nay. Thế là huyết lưu mãn địa! Cứ thế, Thôn này nối tiếp Huyện kia. Huyện kia cộng lại với Tỉnh khác, cả hai nhân lên hóa ra cả nước. Nước Úc nối tiếp nước Mỹ biến thành toàn cầu.
Đại loạn toàn cầu bởi sự tử tế đã chết đi, đám tang tử tế đã được cử hành, quan tài sự tử tế đã bị chôn sâu dưới ba thước đất là như thế đó!
B. Hiệp định Kyoto
Như vậy thì cần gì phải yêu sách, lên án thủ tướng John Howard và tổng thống George Bush về tội không chịu ký vào The Kyoto Treaty, hiệp định đề nghị các quốc gia kỹ nghệ trên thế giới phải giảm thiểu tối đa lượng thán khí thải vào trong bầu khí quyển. Đằng nào thì cũng chết hết. Chết bởi global warming hay chết bởi trống vắng sự tử tế thì cũng chỉ là một cái chết.
Mà e rằng hiểm họa gây ra bởi trống vắng sự tử tế thì tới nhanh hơn là hiểm họa gây ra bởi hiện tượng trái đất nóng dần. Thì cứ nhìn đi rồi sẽ thấy, cũng phải kéo dài trên dưới 200 năm từ những thời điểm khi kỹ nghệ cơ khí phát triển thải ra bao nhiêu là thán khí vào trong bầu khí quyển cho tới những ngày gần đây, trái đất mới bắt đầu ho khan, ắt xì, chuyển mình nóng sốt. Nhưng vào thời thế chiến thứ Hai, chỉ trong vòng trên dưới một năm, sát thủ Ninja Nhật Hoàng Hirohito đã gửi về âm phủ 2 triệu người Việt Nam chết đói xanh xao; Hitler chỉ trong có mấy năm cầm quyền mà đã giết đã đốt ra tro hơn 6 triệu người gốc Do Thái trong những trại tập trung. Nhưng nếu đem con số của 2,000,000 nạn nhân bởi Ninja Hirohito hoặc 6,000,000 bởi phát xít Hitler ra so sánh với con số 61,911,000 nạn nhân bỏ mạng trong trại tù Gulag của Liên Sô từ những ngày Cách Mạng Tháng Mười năm 1917, và 35,236,000 bị giết chết tại Trung Hoa lục địa từ năm 1949, (1) thì sát thủ Hirohito và đồ tể Hitler còn phải nghiêng mình cúi đầu khiêm nhường vô lớp ngồi học với sư tổ Lenin, giảng sư Stalin, và đại sư phụ Mao Trạch Đông.
Thiên hạ đại loạn toàn cầu sau khi sự tử tế đã chết đi đã mồ yên mả đẹp là như thế đó!
IV. Sự tử tế đã chết?
Nhưng có đúng là bởi những ràng buộc chằng chịt về luật pháp trong ngày hôm nay, bởi những đồ tể Lenin, Hitler, Hirohito, Stalin, Mao Trạch Đông, và Christopher, sự tử tế đã chết đi, đã bị chôn sâu dưới lòng đất trong thiên niên kỷ thứ ba hay không?
Tôi dừng lại những hàng chữ, nhìn chung quanh. Văn phòng nơi tôi đang ngồi làm việc vào một buổi chiều thứ Sáu, tất cả vẫn còn đang yên lặng. Người Thư ký văn phòng và Quản thủ thư viện vẫn đang chăm chú ngồi đánh máy công văn và lên sổ tên của những quyển sách. Qua khung cửa, tôi nhận ra trời lại đang mưa. Bây giờ đang là một buổi chiều tháng 7 Úc Châu. Gần một tháng rồi, những lời cầu xin cho mưa trời tuôn đổ của địa phận Brisbane đã được trời cao nghiêng tai lắng nghe. Bởi mưa trời, phượng đỏ của tiểu bang Queenslane đã đỏ tươi giờ này lại càng thêm đỏ thắm, đất tiểu bang New South Wales thôi không còn nứt nẻ khô môi, cỏ khô cháy vàng của tiểu bang Victoria chuyển mình đổi sang màu xanh mướt. Đời sống ở nước Úc vẫn trôi qua trong êm ả và thanh bình. Đời sống của tôi tại Victoria thật là bình an và hạnh phúc!
A. Khăn rằn ri và Lơ xe
Chẳng bù lại cho một khoảng thời gian của cuối thập niên 70, khi đó tôi vào tù ra khám như ăn cơm bữa bởi tội vượt biên. Te tua nhất là lần tôi bị bắt giam tại trại tù Tiền Giang vào năm 1978. Khi tôi được thả, trên người của thiếu niên mới lớn chỉ còn trơ trọi bộ quần áo tù và một tờ giấy Lệnh Tạm Tha. Không có một đồng trong người để mua vé xe về lại Sài Gòn, tôi đành phải chìa tay đi ăn xin vào tấm lòng tử tế của những bà hàng quấn khăn rằn ri ở chợ Mỹ Tho, sát ngay nhà tù Tiền Giang. Thấy tôi thiếu niên, mặt mày xanh xao đói khát chìa tay xin tiền, những bà bán hàng nhanh nhanh góp một, người cho hai, bố thí cho tôi những đồng tiền tử tế để tôi mua vé xe đò quay về lại Sài Gòn. Câu chuyện tử tế chưa chấm dứt ở đó, bởi khi tôi bước lên xe đò, người thanh niên lơ xe, trong khi soát giấy chứng minh nhân dân và thâu tiền xe đò, thấy tôi chìa ra tờ giấy Lệnh Tạm Tha, đã lắc đầu cười nho nhỏ, không lấy tiền vé của tôi, nhưng chỉ cho tôi chiếc ghế gỗ của anh ta ở ngay phía sau bác tài xế.
Dòng thời gian đã trôi qua, bao nhiêu thăng trầm trôi nổi tôi đã nếm đủ trong gần ba chục năm vừa rồi, bao nhiêu mặn nhạt chua cay do trần gian mang lại, tôi đã nếm đủ, nếm khá nhiều, và tôi cũng đã quên đi tất cả; nhưng vẫn không hiểu tại sao tôi vẫn còn nhớ rõ những khuôn mặt quấn khăn rằn ri của những bà hàng chợ Mỹ Tho và nụ cười của anh chàng lơ xe đò Tiền Giang vào một buổi trưa tháng 5 năm 1979 tại thành phố Mỹ Tho.
B. Công nương Diana
Vào dịp kỷ niệm sinh nhật lần thứ 46 của Công nương Diana do hoàng tử William và Henry tổ chức vào ngày Chúa Nhật 1 tháng 7 vừa qua, hơn 70 ngàn người đã kéo về vận động trường Wembley của thủ đô London để tưởng nhớ công nương Diana. Công chúa Diana có thể nổi tiếng bởi vì cô là vợ của hoàng tử nước Anh, là mẹ của đương kim thái tử William, nhưng sau khi cô trút hơi thở cuối cùng cách đây đúng mười năm, người ta tưởng rằng có lẽ theo dòng thời gian người người rồi cũng sẽ quên đi một người con gái xinh đẹp nhưng lại mệnh bạc, khiến cho nhân gian mất đi cơ hội kiến bạc đầu. Nhưng không! Mười năm qua, người ta vẫn nhắc nhở tới công nương Diana với những quan tâm chăm sóc đóng góp của riêng cá nhân cô vào những công tác bác ái xã hội. Nếu công nương Diana khi còn sống quyết định đóng khung trong tháp ngà vương giả như bao nhiêu công nương khác trên thế giới của bao nhiêu thế hệ, thiên hạ rồi cũng sẽ quên cô đi như thế gian đã từng quên đi bao nhiêu công nương quý phái của bao nhiêu cung điện hoàng gia trên thế giới. Nhưng công nương Diana vẫn còn sống trong lòng, ít ra là 70 ngàn người, chính bởi vì tấm lòng tử tế của cô đối với người nghèo trên thế giới. Công nương đã lưu lại trong tâm khảm của nhiều người trên thế giới không phải bởi cô đẹp, hay bởi cô là công nương của hoàng gia Anh, nhưng chính bởi cô giàu lòng tử tế với những nạn nhân của bệnh Aids và những người nghèo khổ của lục địa Phi Châu.
C. Câu chuyện Phục Sinh
Thật vậy, những đời người sống với và dạy dỗ nhân loại về sự tử tế đều đã trở thành những vĩ nhân bất tử của thế giới, Đức Phật, Thánh Gandi, Mẹ Theresa.
Người Samaria Nhân Hậu trong Tin Mừng cũng không chết, nhưng tiếp tục sống theo chiều dài của lịch sử nhân loại bởi vì ông ta là một người tử tế. Và đây chính là nguyên nhân duy nhất đã khiến ông ta trở thành nhân vật bất tử trong dòng lịch sử của nhân loại nói chung, và lịch sử của người Kitô giáo nói riêng.
Vào một buổi sáng thứ Hai đầu tuần, những người đàn bà đi tới ngôi mộ đá, và họ khám phá ra tảng đá đã lăn sang một bên, xác Đức Giêsu đã biến mất. Có nhiều lý do để giải thích tại sao xác của Đức Giêsu không rữa thối trong mồ. Có người nói nếu Đức Giêsu có khả năng hồi sinh cô con gái mười hai tuổi của ông Jairus (Mark 5: 41-42), con trai bà góa thành Nain (Luka 7:11-17), và Lazarô đã chôn trong mộ bốn ngày (John 11), thì làm sao Ngài lại không có khả năng để phục sinh chính thân xác của Ngài. Có người nói bởi Đức Giêsu là Con Thiên Chúa, cho nên Chúa Cha đã phục sinh Người Con duy nhất của Ngài để làm chứng cho những lời giảng dạy của Đức Giêsu là sự thật.
Tất cả những điều trên đây đều đúng. Nhưng cũng vẫn còn nhiều lý do khác để giải thích tại sao Đức Giêsu đã phục sinh, một trong những lý do này có liên quan đến khái niệm bao gồm ba chữ: Sự Tử Tế. Nói một cách khác, Đức Giêsu đã sống dậy bởi vì Ngài là một người tử tế, Ngài là hiện thân của sự tử tế. Và sự tử tế thì không bao giờ có thể chết thối trong mồ, hoặc bị lãng quên theo dòng thời gian. Cả một đời của Đức Giêsu, Ngài chỉ làm những việc tử tế với những tha nhân Ngài đã từng gặp gỡ. Ngài mở mắt người mù, chữa lành người phong hủi, không nhặt đá ném chết người lầm lỡ, tha thứ cho những người đã kết án đóng đinh vào cây thập hình. Bởi những hành động tử tế của Đức Giêsu, Thiên Chúa đã phục sinh Người Con duy nhất của Ngài để làm chứng rằng sự tử tế trong đời sống có tính bất tử.
V. Người Samaria Brendan: Sự tử tế
Bởi sự tử tế có tính bất tử, cho nên giờ này tôi mới hiểu tại sao đã gần ba chục năm trôi qua, tôi vẫn nhớ tới những khuôn mặt tử tế của những bà hàng quấn khăn rằn ri quyên góp những đồng tiền giấy nhàu nát và anh chàng lơ xe đò vào một buổi trưa tháng 5 năm 1979.
Bởi công nương Diana có tấm lòng tử tế, cho nên cô sẽ còn tiếp tục sống trong lòng của nhiều người.
Bởi Đức Phật, Thánh Gandi, Mẹ Theresa là những người tử tế, các Ngài là hiện thân của Sự Tử Tế, các ngài sẽ còn tiếp tục sống mãi và sống muôn đời.
Bởi Đức Giêsu chính là SỰ TỬ TẾ, Ngài đã sống dậy sau ba ngày bị chôn trong ngôi mộ đá.
Sau hết, bởi tấm lòng tử tế, ông luật sư Brendan Keilar đã không chết, nhưng tiếp tục trở thành một nhân vật bất tử. Cái chết của ông không phải là một cái chết vớ vẩn, nhưng là một tấm gương soi cho thị dân Melbourne và người dân Úc, dù là Úc gốc Tây, hay Úc gốc Việt. Giờ này thể xác của ông đã yên nghĩ, nhưng hồn phách tinh anh của ông vẫn sống với người dân của thị trấn Melbourne, bởi nói theo hơi nhạc của Trần Thiện Thanh,
Anh không chết đâu anh,
Người anh hùng “Nhân Hậu” tên “Brendan”.
Anh vẫn sống thêng thanh
trong lòng muôn người
biết yêu “sự tử tế”.
Đúng như vậy, cuộc đời trăm năm ngắn ngủi rồi cũng sẽ trôi qua. Ngàn vạn thành quách rồi cũng đã sụp đổ. Vĩ đại cỡ như Alexander hay Quang Trung đại đế rồi cũng đã nằm xuống. Xinh đẹp sắc sảo cỡ như Nữ Hoàng Cleopatra hay là Nam Phương Hoàng Hậu rồi cũng đã ngủ yên dưới ba tấc đất. Cuộc đời vẫn tiếp tục trôi qua. Thiên hạ tiếp tục rủ nhau đi bán muối tất tật. Ngày mai nếu hiểm họa global warning xầm xập kéo tới bôi xóa hết tất cả đường xá phố phường của Úc Châu và của thế giới, lúc đó sẽ chỉ còn sót lại trong tâm thức của vũ trụ hai chữ Tử Tế mà thôi. Còn lại tất cả đều chỉ là một con số không to tướng.
wwww.nguyentrungtay.com
Chú thích
(1) Lữ Giang, Con Số 100 Triệu Nạn Nhân (http://www.vietcatholic.net/News/Read.aspx?id=44936).