Đại đa số các tông đồ Đức Kitô làm nghề chài lưới cá. Cuộc đời gắn liền với biển cả, sóng nước bồng bềnh. Đêm đêm chèo thuyền xa bờ chài cá, sáng sáng trở về, cặp bến. Vui buồn từng ngày. Thuyền đầy cá mang hy vọng cho ngày mới. Suốt đêm quăng chài, thả lưới. Kéo lên thả xuống vẫn lưới không, ngoại trừ rong, chà cùng rác. Dù không bắt được cá ngày hôm sau cũng vất vả như thường. Cũng nai lưng ra giặt lưới, thẳng cánh tay phơi lưới. Chiều đến vẫn khom lưng vá lưới. Dù có cá hay không cũng bằng ấy công việc. Chài được cá, đời thêm tươi. Không có cá mỏi tấm thân, buồn năm phút. Đời dân chài, mỗi lần ra đi là một lần hy vọng. Mỗi lần trở về tay không, thuyền trống lại mong chờ hy vọng thành quả đêm sau. Cuộc đời cứ thế, lam lũ, âm thầm, trôi theo ngày tháng. Ngoài ra dân chài không còn cách nào khác để bảo đảm chuyến đi gặt hái thành quả mong muốn. Tất cả may rủi đều phó thác cho trời.

Gặp Đức Kitô

Gặp gỡ người lạ mặt biến đổi cuộc đời dân chài. Người đó hỏi

Này các chú, không có gì ăn ư? c.5

Thưa không.

Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá. Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy cá. c.6


Gợi nhớ

Người môn đệ Đức Kitô yêu mến nhận ra nói với ông Phêrô. Chúa đó.

Trước đây các ông cũng có cùng kinh nghiệm. Nghe lời Đức Kitô thả lưới xuống bên phải mạn thuyền các ông cũng bắt được mẻ cá đến nỗi gần chìm thuyền. Sự việc hôm nay gợi nhớ lại hình ảnh Thầy xưa kia. Hình ảnh đó sống lại trong tâm trí các tông đồ và các ông nhận ngay ra Đức Kitô. Ngày đó Ngài còn nói với các ông. Từ nay các anh trở thành chài lưới người ta, ngụ ý nói chài lưới các linh hồn.

Sự kiện thứ hai giúp các Tông đồ nhớ lại lời Chúa dậy khi xưa. Đó là sự kiện khi các ông lên khỏi bờ, Đức Kitô mời các ông đến mà ăn.

Hình ảnh Bữa Tiệc Li năm xưa hiện về. Năm xưa Ngài cầm bánh trao cho các ông, nói: Hãy cầm lấy mà ăn vì đây là Mình Thầy hiến thân vì anh em. Sau bữa tiệc Ngài cầm chén rượu trao cho các ông nói, anh em cầm lấy mà uống đây là máu Thầy đổ ra vì anh em. Mt 26,26

Tinh sương sáng nay, cuộc hội ngộ bất ngờ giữa tám thầy trò, kể cả Đức Kitô. Phêrô, Tôma, Nathanael, hai con ông Zebedee và thêm hai môn đệ nữa. Hình ảnh bữa Tiệc Li tái diễn không giống bữa tiệc buồn xưa trên vườn Cây Dầu hay Đồi Sọ. Bữa tiệc sáng nay diễn ra ngay bãi biển, nơi có gió mát phảng phất, có nắng sớm và có mẻ cá tươi mới bắt. Lời Ngài mời

Anh em hãy đến mà ăn. c.12

Đức Kitô cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy.


Không thấy nhắc đến ‘hiến thân’. Cũng chẳng có sự kiện máu đổ. Không có cái hôn phải bội và thiếu cả đám quân lính, hung hăng tiến đến. Có lẽ các tông đồ đang chờ xem có gì khác thường xảy đến. Bữa Tiệc Li ngày nào gây một ấn tượng kinh hãi, thảm sầu nơi các ông. Người bỏ chạy, kẻ đi trốn, kẻ chối Thầy.Tất cả các hình ảnh đó còn rõ nét, sống động trong tâm. Hôm nay cũng hình thức bữa Tiệc Li, sự khốn nào sắp xảy ra. Không ai đoán nổi vì thế tất cả đều im lặng. Phúc âm thuật lại không ai dám lên tiếng hỏi Ngài.

Chia tay

Chia tay lần này xem ra nhẹ nhàng, vui tươi không khốn khó như lần trước. Đức Kitô biết rõ gần đến giờ Ngài rời bỏ thế gian để về cùng Chúa Cha. Ngài không nỡ để các tông đồ bơ vơ, không ai coi sóc. Các ông cần có người lãnh đạo thay thế chứ. Phêrô xứng đáng được chọn hơn cả. Không phải ông tài cán hơn người. Cũng chẳng phải ông kinh nghiệm chài lưới giỏi hơn. Phêrô được chọn vì tỏ lòng yêu mến nhiều hơn các môn đệ khác. Xã hội trao việc lãnh đạo vào tay người tài ba, cao bằng cấp. Lãnh đạo tôn giáo không nhất thiết phải tài giỏi, bằng cấp cao. Tình yêu là yếu tố quyết định. Phúc Âm thuật lại

Vừa nghe nói: Chúa đó. Ông Simon Phêrô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển (bơi vào). Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá. c.7

Sự kiện trên cho thấy Phêrô yêu Thầy với tất cả tấm lòng. Ông không ngại mất mẻ cá lớn vừa bắt. Bỏ tất cả, mẻ cá lẫn thuyền nhảy xuống biển một mình bơi vào bờ gặp Thầy trước các đồng nghiệp. Phải là một người có lòng yêu mến chân thành, đặc biệt mới có hành động khác thường như thế. Sau này chính Đức Kitô đã yêu cầu Phêrô xác nhận điều đó. Ba lần Đức Kitô hỏi anh có yêu mến Thầy hơn các người này không. Đức Kitô biết tất cả đều yêu mến Ngài. Ngài muốn chọn người yêu mến hơn, yêu nhất để trao cho công việc làm chủ con thuyền Giáo Hội. Phêrô không cần suy nghĩ, sốt sắng trả lời công khai. Thầy biết con yêu mến Thầy.

Thánh hoá công việc

Công việc thường nhật chúng ta làm trở thành ơn gọi khi công việc đó được làm với tất cả lòng yêu mến. Chính tình yêu thánh hoá việc làm của chúng ta. Dân chài, công nhân xưởng thợ hay nhân viên văn phòng. Tất cả mọi công việc làm vì tình yêu, cho tình yêu. Các công việc đó biến thành ơn gọi tông đồ. Người tông đồ thánh hoá ngay cả nơi làm việc của mình. Yêu thương người cùng sở làm, đi chung chuyến xe, nhường nhịn khi lái xe.

Người ta cứ dấu hiệu này mà nhận biết các con là môn đệ Thầy là các con hãy yêu thương nhau. Jn 15,17