Ngày nay, nhiều người trong chúng ta tỏ ra lo ngại bởi nạn đồ giả, hàng giả tràn lan trên thị trường. Điều này đã dẫn đến tâm lý nghi ngờ của một bộ phận đông đảo những người tiêu dùng đối với các cơ sở sản xuất, ngay cả những cơ sở vốn đã được kiểm chứng về chất lượng. Lý do là vì nhiều người cho rằng, mẫu mã của các vật dụng đã đánh “đánh lừa” họ, việc quảng bá trên truyền hình chỉ là “cớ dễ móc túi” họ mà thôi...Do vậy, những người khá giả hơn đã tìm đến với các siêu thị lớn, các Shop có uy tín hy vọng mua được những vật dụng, đồ ăn đảm bảo chất lượng. Tuy nhiên, họ đã cảm thấy thất vọng khi không được “nếm cái hương vị tự nhiên thuở nào !”. Nhiều người tiêu dùng dường như không còn tin tưởng về cái tâm của nhà sản xuất nữa.
Vấn đề quan trọng hơn đang được đặt ra trong xã hội hiện nay, đó là CÁI TÂM. Nhiều người tỏ ra bất bình bởi tình trạng hàng giả, đồ giả tràn lan, nhưng thử hỏi đã bao giờ họ đặt vấn đề về lối sống giả, đạo đức giả hiện nay chưa ?
Họ nhìn thấy được gì ở bên trong, ở đàng sau cái vẻ hào nhoáng, rườm rà của những “nhân vật” đang “vai kề vai, tay bắt mặt mừng”? ! Khắp đó đây, người ta vẫn hô hào, cổ vũ cho một lối đạo đức theo kiểu “tương thân, tương ái bên ngoài”; nghĩa là khi trao cho người thiệt thòi hơn mình một chút quà biếu tặng, lại là cơ hội tốt cho họ có được những thước phim ấn tượng trên truyền hình. Người ta thích được ngồi trên những chiếc ô tô hạng sang, dùng điện thoại di động điều khiển cấp dưới, nhưng thử hỏi có bao giờ họ trực tiếp đến thăm hỏi, động viên những người nghèo khổ, yếu đau, những người đang trong bước đường cùng về tinh thần chưa ? Quả thực, CÁI TÂM của họ đang dần bị biến dạng theo chiều của ma lực vật chất, danh vọng.
Cái Tâm ở đâu khi mà người ta đang dã tâm chà xéo, xuyên tạc Sự Thật. Cái Tâm ở đâu khi mà những người mang danh “tôi tớ phục vụ” lại thản nhiên đứng nhìn, hoặc tiếp tay cho côn đồ hành hung đồng bào mình. Người ta có cảm thấy lương bị cắn rứt khi chính họ ngang nhiên cưỡng đoạt đất Thánh, rồi manh tâm dán vào đó tấm biển “phúc lợi xã hội” để che giấu cho bao nhiêu ý đồ bỉ ổi mà họ đang đeo đuổi. Và thật xót xa hơn, biết bao người lại tỏ ra thờ ơ, hay “im lặng cách đáng sợ” trước những bất công, trước bao nhiêu tủi nhục, đau đớn mà “người nhà” của mình đang từng ngày, từng giờ phải ghánh chịu. Lẽ ra, cái Tâm của họ đã được biểu lộ đúng lúc, khi họ biết lên tiếng bênh vực sự thật, ra tay hành động để cứu vớt những đổ vỡ, đau thương; thì chính họ lại sai lầm cho rằng “đó không thuộc phận sự của tôi, hoàn toàn nằm ngoài lãnh địa của tôi !”.
Và cứ thế người ta bước đi trong trang phục mượt mà, hấp dẫn, miệng tươi cười phát ra bao nhiêu lời hoa mỹ. Hơn lúc nào hết, lời Đức Kitô một lần nữa lại văng vẳng bên tai những người này:
“Ngôn sứ Isaia thật đã nói tiên tri rất đúng về các ông là những kẻ đạo đức giả, khi viết rằng: Dân này tôn kính Ta bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta. Chúng có thờ phượng Ta thì cũng vô ích, vì giáo lý chúng giảng dạy, chỉ là giới luật phàm nhân” (Mc 7, 6 – 7).
Vấn đề quan trọng hơn đang được đặt ra trong xã hội hiện nay, đó là CÁI TÂM. Nhiều người tỏ ra bất bình bởi tình trạng hàng giả, đồ giả tràn lan, nhưng thử hỏi đã bao giờ họ đặt vấn đề về lối sống giả, đạo đức giả hiện nay chưa ?
Họ nhìn thấy được gì ở bên trong, ở đàng sau cái vẻ hào nhoáng, rườm rà của những “nhân vật” đang “vai kề vai, tay bắt mặt mừng”? ! Khắp đó đây, người ta vẫn hô hào, cổ vũ cho một lối đạo đức theo kiểu “tương thân, tương ái bên ngoài”; nghĩa là khi trao cho người thiệt thòi hơn mình một chút quà biếu tặng, lại là cơ hội tốt cho họ có được những thước phim ấn tượng trên truyền hình. Người ta thích được ngồi trên những chiếc ô tô hạng sang, dùng điện thoại di động điều khiển cấp dưới, nhưng thử hỏi có bao giờ họ trực tiếp đến thăm hỏi, động viên những người nghèo khổ, yếu đau, những người đang trong bước đường cùng về tinh thần chưa ? Quả thực, CÁI TÂM của họ đang dần bị biến dạng theo chiều của ma lực vật chất, danh vọng.
Cái Tâm ở đâu khi mà người ta đang dã tâm chà xéo, xuyên tạc Sự Thật. Cái Tâm ở đâu khi mà những người mang danh “tôi tớ phục vụ” lại thản nhiên đứng nhìn, hoặc tiếp tay cho côn đồ hành hung đồng bào mình. Người ta có cảm thấy lương bị cắn rứt khi chính họ ngang nhiên cưỡng đoạt đất Thánh, rồi manh tâm dán vào đó tấm biển “phúc lợi xã hội” để che giấu cho bao nhiêu ý đồ bỉ ổi mà họ đang đeo đuổi. Và thật xót xa hơn, biết bao người lại tỏ ra thờ ơ, hay “im lặng cách đáng sợ” trước những bất công, trước bao nhiêu tủi nhục, đau đớn mà “người nhà” của mình đang từng ngày, từng giờ phải ghánh chịu. Lẽ ra, cái Tâm của họ đã được biểu lộ đúng lúc, khi họ biết lên tiếng bênh vực sự thật, ra tay hành động để cứu vớt những đổ vỡ, đau thương; thì chính họ lại sai lầm cho rằng “đó không thuộc phận sự của tôi, hoàn toàn nằm ngoài lãnh địa của tôi !”.
Và cứ thế người ta bước đi trong trang phục mượt mà, hấp dẫn, miệng tươi cười phát ra bao nhiêu lời hoa mỹ. Hơn lúc nào hết, lời Đức Kitô một lần nữa lại văng vẳng bên tai những người này:
“Ngôn sứ Isaia thật đã nói tiên tri rất đúng về các ông là những kẻ đạo đức giả, khi viết rằng: Dân này tôn kính Ta bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta. Chúng có thờ phượng Ta thì cũng vô ích, vì giáo lý chúng giảng dạy, chỉ là giới luật phàm nhân” (Mc 7, 6 – 7).