Ngày của Mẹ: Viết cho những người mẹ bỏ con!
Mẹ chẳng bao giờ con được gọi tiếng mẹ yêu, chẳng bao giờ con được thủ thỉ bên tai mẹ, chẳng bao giờ con được tay mẹ bồng bế.
Mẹ, chỉ có mẹ mới cho con cuộc sống làm người, con lại chẳng bao giờ được khóc chào đời như bao đứa trẻ khác. Con chẳng bao giờ là đứa trẻ mà cha mẹ hằng mong muốn. Con vẫn được thụ thai nhưng chẳng được nuôi dưỡng bằng dòng máu mẹ, chẳng bao giờ con được vui cùng mẹ, chẳng bao giờ nghe được tiếng mẹ thân yêu.
Mẹ! Con không thể sống thiếu mẹ, nhưng mẹ không nhìn nhận con, mẹ lo âu từ ngày biết con hình thành trong bụng mẹ, mẹ tống con ra ngoài bằng thuốc và bằng dao, bằng kéo. Mẹ không đón nhận con, làm sao con có mẹ, làm sao con có thể cám ơn mẹ đã cho con cuộc sống.
Con có bao giờ trách mẹ vì lầm lỗi hay nghèo khó khi mẹ sinh ra con. Trong tình thương đón nhận của mẹ, bao giờ mẹ cũng là mẹ của con, con không bao giờ oán trách ba mẹ, mà con có thể làm cho ba mẹ vui mừng vì có con. Thế nhưng, chẳng bao giờ mơ ước đơn sơ ấy thành hiện thực. Con chẳng thấy ánh mặt trời, chẳng thấy những đêm trăng rằm bóng dáng mẹ. Con chẳng bao giờ có bạn bè, chẳng có tuổi thơ, chẳng có gì thân thiết.
Con thật không hiểu những rắc rối của người lớn, không hiểu tại sao mẹ lại giết con ngay trong lòng mẹ. Con cũng chẳng trách mẹ vì mẹ bỏ con, con chỉ tiếc giá như có mẹ, giá như con được sinh ra, giá như con có ngày báo hiếu ba mẹ.
Giá như mẹ có đủ tình yêu vượt qua nỗi sợ hãi, vượt qua những khó khăn, vượt qua những nguy hiểm chết người, để thấy con khóc, con cười, con vui chơi trong vòng tay ba mẹ.
Giá như ba mẹ ý thức tỉnh táo, dự liệu cho con chiếc nôi ấm trước khi hình thành nên con, giá như mẹ hy sinh tất cả vì con, dù bị ngưới cha ruồng rẫy, dù chịu tiếng với đời, thì mẹ đã cho con tất cả, con được yêu mến mẹ bằng tất cả cuộc đời con.
Nếu cứ giá như, chẳng bao giờ hết. Con chỉ xin một ước muốn, cho con làm người, cho con được tiếng gọi, mẹ ơi! Cho con được những ngày cài trên áo mẹ, bông hồng đời con.
Mẹ chẳng bao giờ con được gọi tiếng mẹ yêu, chẳng bao giờ con được thủ thỉ bên tai mẹ, chẳng bao giờ con được tay mẹ bồng bế.
Mẹ, chỉ có mẹ mới cho con cuộc sống làm người, con lại chẳng bao giờ được khóc chào đời như bao đứa trẻ khác. Con chẳng bao giờ là đứa trẻ mà cha mẹ hằng mong muốn. Con vẫn được thụ thai nhưng chẳng được nuôi dưỡng bằng dòng máu mẹ, chẳng bao giờ con được vui cùng mẹ, chẳng bao giờ nghe được tiếng mẹ thân yêu.
Mẹ! Con không thể sống thiếu mẹ, nhưng mẹ không nhìn nhận con, mẹ lo âu từ ngày biết con hình thành trong bụng mẹ, mẹ tống con ra ngoài bằng thuốc và bằng dao, bằng kéo. Mẹ không đón nhận con, làm sao con có mẹ, làm sao con có thể cám ơn mẹ đã cho con cuộc sống.
Con có bao giờ trách mẹ vì lầm lỗi hay nghèo khó khi mẹ sinh ra con. Trong tình thương đón nhận của mẹ, bao giờ mẹ cũng là mẹ của con, con không bao giờ oán trách ba mẹ, mà con có thể làm cho ba mẹ vui mừng vì có con. Thế nhưng, chẳng bao giờ mơ ước đơn sơ ấy thành hiện thực. Con chẳng thấy ánh mặt trời, chẳng thấy những đêm trăng rằm bóng dáng mẹ. Con chẳng bao giờ có bạn bè, chẳng có tuổi thơ, chẳng có gì thân thiết.
Con thật không hiểu những rắc rối của người lớn, không hiểu tại sao mẹ lại giết con ngay trong lòng mẹ. Con cũng chẳng trách mẹ vì mẹ bỏ con, con chỉ tiếc giá như có mẹ, giá như con được sinh ra, giá như con có ngày báo hiếu ba mẹ.
Giá như mẹ có đủ tình yêu vượt qua nỗi sợ hãi, vượt qua những khó khăn, vượt qua những nguy hiểm chết người, để thấy con khóc, con cười, con vui chơi trong vòng tay ba mẹ.
Giá như ba mẹ ý thức tỉnh táo, dự liệu cho con chiếc nôi ấm trước khi hình thành nên con, giá như mẹ hy sinh tất cả vì con, dù bị ngưới cha ruồng rẫy, dù chịu tiếng với đời, thì mẹ đã cho con tất cả, con được yêu mến mẹ bằng tất cả cuộc đời con.
Nếu cứ giá như, chẳng bao giờ hết. Con chỉ xin một ước muốn, cho con làm người, cho con được tiếng gọi, mẹ ơi! Cho con được những ngày cài trên áo mẹ, bông hồng đời con.