Chờ đợi thường xảy ra cho cả người đi lẫn người ở. Cả hai cùng chờ, cùng đợi, mong tin của nhau. Bởi vì xa nhau, thương nhớ nhau, muốn gặp nhau nhưng không được. Mong, nhớ, thương, yêu được diễn tả qua hành động đợi chờ. Chờ đợi được hiểu là một trong cách diễn tả tình yêu. Càng mong chờ tha thiết bao nhiêu; tình yêu càng biểu lộ mạnh mẽ bấy nhiêu. Chờ đợi không đồng nghĩa thụ động, ngồi chờ nhưng mong chờ trong tin yêu, hy vọng và cùng cộng tác giúp cho việc mong chờ sớm thể hiện.

Chúa chờ ta

Mùa Vọng là mùa chuẩn bị mừng kỉ niệm ngày Chúa Sinh ra. Chuẩn bị trong tâm tình cảm tạ Chúa đến với nhân loại. Chuẩn bị bằng cách nhìn lại cách ăn, nết ở, nhất là làm cách nào đáp lại tình thương Chúa dành riêng, đặc biệt cho con người. Chúa đến với nhân loại và kiên nhẫn chờ chúng ta đến với Ngài. Kiên nhẫn vì có kẻ làm ngơ; người từ chối; kẻ khác đợi đấng thiên sai khác. Thánh Gioan 3,16 xác quyết rõ ràng nhưng một số không tin.

Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời

Chúa tiên phong

Điều này cho thấy Thiên Chúa yêu chúng ta trước. Ngài không thụ động đợi chờ nhưng tiên phong trong việc sai Con xuống thế. Thiên Chúa yêu chúng ta ngay khi chúng ta chưa biết yêu; chưa biết làm thế nào để đáp lại tình yêu đó. Chúa sai Con Một là Đức Kitô xuống trần gian chỉ cho chúng ta cách đáp trả tình yêu vô biên của Chúa. Ai tin, thực hành chỉ dậy của Đức Kitô được sống an vui, hạnh phúc hoan lạc và sự sống trường sinh.

Lễ Giáng Sinh mừng ngày kỉ niệm Con Chúa xuống trần thực hiện điều Chúa hứa: Dậy nhân loại cách đáp trả tình yêu Chúa. Ngài đến, ở giữa và dậy chúng ta lối sống yêu thương, sống thực thi lời Chúa để nhận sự sống trường sinh. Đức Kitô xuống thế không thụ động ngồi chờ nhưng hăng hái đi tìm chiên lạc. Tìm được vác trên vai mang về. Hình ảnh chủ chiên.

Chúng ta không còn phải mong chờ Chúa đến vì Ngài đã đến trong ngày lễ Giáng Sinh. Nếu có chờ là chờ Chúa đến lần thứ hai trong vinh quang. Hiện tại, người chờ đợi không phải là chúng ta mà chính là Con Thiên Chúa. Đấng đến trần gian chờ đợi chúng ta đáp trả tiếng mời gọi của Chúa, trở về con đường công chính, con đường ngay, lẽ phải. Con đường dẫn đến yêu thương chân thành. Đón nhận tình yêu Chúa, cố gắng sống hy sinh, dâng hiến trở thành người thiện tâm. Trái lại, theo ý riêng, yêu thương theo khuynh hướng xã hội dẫn đến tình trạng trói buộc nhau, kiềm chế nhau. Chê tình yêu chân thật, giải thoát, giao hoà Chúa ban. Ai khôn, ai dại.

Hững hờ

Đại đa số thờ ơ trong việc đáp lại lời mời gọi của Chúa. Kẻ chối bỏ Chúa hiện hữu. Kẻ chấp nhận nhưng đáp lại một cách thờ ơ, coi thường sự sống trường sinh vì họ đặt niềm tin vào khoa học và sáng tạo. Càng ngày càng có nhiều sáng tạo mới, khoa học càng ngày càng tiến bộ. Đời sống được kéo dài hơn. Cung cấp nhiều tiện nghi vật chất nhưng thiếu an bình. Ngày nay con người gặp phải nhiều lo âu, căng thẳng, đè nén trong cuộc sống hàng ngày. Tình trạng này có chiều hướng tăng dần. Lí do đơn giản vì từ chối lắng nghe, sống thực thi lời Chúa. Chối bỏ Chúa chính là chối bỏ tình yêu chân chính. Thay tình yêu chân chính bằng yêu có điều kiện: chức tước, tiền tài, vật chất kèm theo. Chính thứ tình giả tạo do con người sáng chế ra gây nên tình trạng căng thẳng, đè nén. Vì chúng được cấu tạo trên nền tảng lợi nhuận và cảm xúc.

Mặt nạ nghệ thuật

Càng ước ao đi tìm thứ tình yêu nhân tạo càng phải đối điện với căng thẳng, đè nén do chúng tạo thành. Thứ tình yêu ích kỉ coi trọng mạng sống mình, coi thường mạng sống tha nhân. Thứ tình yêu muốn người khác phục vụ mình mà không muốn phục vụ người khác. Thứ tình yêu biến tội phạm thành một thứ nghệ thuật. Dán cho chúng nhãn hiệu nghệ thuật mong tránh mặc cảm tội lỗi. Xúc phạm nhân phẩm con người đội lốt nhãn hiệu nghệ thuật hay chủ thuyết. Người ta sẵn sàng chấp nhận nghệ thuật, cổ võ dù nghệ thuật nghịch giới luật yêu thương Chúa dậy. Nguồn gốc căn bản của tội trong kỉ nguyên tân tiến là thế. Núp bóng nghệ thuật làm điều bất chính, vô luân, giết hại nhau mà vẫn có người chấp nhận và cổ võ. Lời Chúa mong thức tỉnh những tâm hồn ngủ mê. Chúa đi kiếm và kiên nhẫn chờ những người đó đến với Chúa.

Lỗi lầm

Con người tự nhận mình khôn ngoan, sáng suốt. Đúng thế vì Chúa ban ơn khôn ngoan, thông hiểu. Tuy nhiên không phải lúc nào con người cũng biết xử dụng những ơn đó cách khôn ngoan, sáng suốt. Trong nhiều vấn đề, nhiều hoàn cảnh và nhiều lần khác nhau con người đã sai lầm, khi đưa ra những quyết định, chọn lựa làm hại mạng sống đồng loại. Con người sai từ nhận xét đến phê bình, kể luôn cả lề lối suy nghĩ dẫn đến các phán đoán sai lầm, lệch lạc liên quan đến hạnh phúc, sự sống. Công lí của họ nặng lí thuyết hơn công bằng thật. Tự do ngôn luận biến thành tự do nịnh hót. Đạo đức họ đề cao là đạo đức giả hình. Niềm tin họ đề xướng qui vào lợi nhuận. Bỏ qua ơn khôn ngoan, hiểu biết Chúa ban, chạy theo khuynh hướng nuông chiều, thoả mãn các dục vọng xác thịt là lỗi lầm lớn của thời đại mới.

Thời xưa người ta coi thường lời cảnh giác của các ngôn sứ. Ngày nay người ta coi nhẹ lời giảng dậy của Đức Kitô. Người ta dửng dưng, coi thường, thờ ơ giáo huấn của Chúa. Coi Ngài như là một nhà thông thái. Chính lầm lỗi này dẫn họ xa Chúa, không thờ lậy Ngài. Người ta trông chờ khám phá mới, tìm tòi mới hy vọng thay đổi được hoàn cảnh. Phải chăng con người đang ngủ mê, thiếu sẵn sàng trở về, đáp lại lời mời gọi của Chúa. Con Chúa giáng trần đang chờ chúng ta trở về.