Con hiểu mình đang trên đường về lại
Không biết Chúa sẽ hỏi gì? con sẽ trả lời sao?
Hướng thiên đường chân hoang chợt lo ngại
Biết thênh thang cửa rộng có cho vào?

Đường nhân sinh dần qua hơn nửa cõi
Thuở thanh xuân đầy đam mê réo gọi
Chân lối lạc lắm miền không muốn tới
Hồn hoang vu theo mấy nẻo khóc cười

Buổi bình minh nào thấy bóng chiều về
Hoàng hôn thức muộn cảnh tỉnh mê
Lá rụng - về cội, cỏ cây biết thế
Người hiểu ra ngày sắp tận gần kề

Con biết mình đang trên đường về lại
Chúa sẽ hỏi gì và con sẽ trả lời sao?
Có lẽ chỉ cúi đầu cậy trông lòng nhân ái
Hằng xót thương từ nghìn trước ngàn sau!

Bởi nếu Chúa xét, lạy Chúa, con thể nào đứng vững!
Lỗi thấm đời con theo nước mắt vui buồn
Trong tình trời con là kẻ bất xứng
Nẽo nhân sinh bước lạc lối tứ phương

Hồn lên cao mà xác nặng trĩu xuống
Ước mơ bay, chân đất thấp tầm thường
Cõi nhân sinh chưa bao giờ độ lượng
Dằn vặt tâm tư mỗi lựa chọn đau thương

Con vẫn nhớ mình trên đường về lại
Chúa sẽ hỏi gì? con chưa biết trả lời sao!
Chính vì thế hồn con đầy khắc khoải
Chẳng thể tìm ra một câu trả lời nào!

Đầu cúi thấp xin lòng thương xót Chúa
Hằng trải dài muôn đời nọ, đời kia
Mà cậy trông, phó thác hồn cỏ úa
Tưới gội hồn con dù đôi hạt sương khuya

Đêm rất sâu muôn tinh cầu sao sáng
Lạy Chúa nơi nào là cõi đến bình an
Thập tự treo nhắc đường tình khổ nạn
Chúa có bao lần cô độc giữa trần gian?

Mùa chay tịnh mà hồn chưa yên tĩnh
Sa mạc hồn bão cát chẳng làm thinh
Xin dẫn đường còn đi, chốn sẽ đến
Chúa hãy hỏi trước cho con tính:
Con đang làm gì giữa cõi nhân sinh?

Con đang làm gì giữa chốn nhân sinh?
Gần như hơi thở mà vẫn quên!
Chúa chợt hỏi đang khi con còn tính
Sẽ làm gì phần còn lại nhân sinh?