Con thân yêu !
Mấy hôm nay mẹ không sao chợp được mắt. Mất con với mẹ là mất đi chính cuộc đời mình. Con ra đi, để lại trong lòng mẹ, một khỏang trống, mà không gì có thể bù đắp được.
Thánh ý Chúa nhiệm mầu, mẹ đón nhận bằng tiếng xin vâng, và mẹ biết con cũng thi hành ý chỉ của Ngài. Nhưng con ơi, tấm hình hài của con mẹ đã dệt nên chín tháng mười ngày, mẹ đã mang nặng đẻ đau, mẹ đã cưu mang bằng dòng sữa ngọt ngào của tình mẫu tử. Thứ tình yêu cao quý nhất trong đời. Cái chết của con đau thương quá, là một người phụ nữ và cũng là người mẹ của con, mẹ thấu hiểu những nỗi đau mà con phải chịu trong tâm hồn và thể xác. Suốt đọan đường đau thương, nước mắt và máu con như những mũi đòng xuyên thấu lòng mẹ. Mẹ biết con yêu thương mẹ, từ những ngày đầu bập bẹ gọi mẹ, một người con thảo hiếu và vâng lời. Chén đắng của con, Cha trên trời đã trao, lẻ nào con không đón nhận.Thập Giá treo đời một dấu chứng của tình yêu, vâng tình yêu mà con đã sống và đã để lại trong lòng mẹ, một ấn tượng hết sức sâu sắc: “ Không có tình yêu nào lớn lao hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga 15,16).
Mẹ đã âm thầm bước theo con trên con đường ra pháp trường. Bao lần con quỵ ngã, bấy nhiêu lần mẹ tan tác trái tim. Con không nói nhiều với mẹ về cuộc khổ nạn, con sợ mẹ lo nghĩ nhiều rồi lâm bệnh. Con biết nỗi xót xa tự cõi lòng của một người mẹ, khi thấy con mình lâm vào cảnh họan nạn. Các học trò của con yếu đuối nhiều, Phêrô lên tiếng chối từ, Giuđa rắp tâm bội phản, số còn lại cao chạy xa bay. Mẹ biết con không giận hờn mà trái lại con luôn tha thứ cho họ.
Mất con rồi Mẹ biết sống làm sao, con của mẹ một người con cao cả, đem cả đời mình phục vụ cho hạnh phúc nhân sinh. Con đi rồi sẽ đến để đưa mẹ đi, để con ở đâu mẹ cũng sẽ ở đó với con.
Giêsu, con thấu chăng lòng mẹ, vò võ đêm trường thức trắng nhớ thương con. Những ngày tháng còn lại, mẹ sẽ sống trong đợi chờ ánh sáng Phục sinh, chính con yêu đã thắp lên trong lòng mẹ. Một ngọn lửa của sự sống vĩnh cửu dành cho những ai tin vào con đường Khổ nạn của Đức Giêsu.
Mấy hôm nay mẹ không sao chợp được mắt. Mất con với mẹ là mất đi chính cuộc đời mình. Con ra đi, để lại trong lòng mẹ, một khỏang trống, mà không gì có thể bù đắp được.
Thánh ý Chúa nhiệm mầu, mẹ đón nhận bằng tiếng xin vâng, và mẹ biết con cũng thi hành ý chỉ của Ngài. Nhưng con ơi, tấm hình hài của con mẹ đã dệt nên chín tháng mười ngày, mẹ đã mang nặng đẻ đau, mẹ đã cưu mang bằng dòng sữa ngọt ngào của tình mẫu tử. Thứ tình yêu cao quý nhất trong đời. Cái chết của con đau thương quá, là một người phụ nữ và cũng là người mẹ của con, mẹ thấu hiểu những nỗi đau mà con phải chịu trong tâm hồn và thể xác. Suốt đọan đường đau thương, nước mắt và máu con như những mũi đòng xuyên thấu lòng mẹ. Mẹ biết con yêu thương mẹ, từ những ngày đầu bập bẹ gọi mẹ, một người con thảo hiếu và vâng lời. Chén đắng của con, Cha trên trời đã trao, lẻ nào con không đón nhận.Thập Giá treo đời một dấu chứng của tình yêu, vâng tình yêu mà con đã sống và đã để lại trong lòng mẹ, một ấn tượng hết sức sâu sắc: “ Không có tình yêu nào lớn lao hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga 15,16).
Mẹ đã âm thầm bước theo con trên con đường ra pháp trường. Bao lần con quỵ ngã, bấy nhiêu lần mẹ tan tác trái tim. Con không nói nhiều với mẹ về cuộc khổ nạn, con sợ mẹ lo nghĩ nhiều rồi lâm bệnh. Con biết nỗi xót xa tự cõi lòng của một người mẹ, khi thấy con mình lâm vào cảnh họan nạn. Các học trò của con yếu đuối nhiều, Phêrô lên tiếng chối từ, Giuđa rắp tâm bội phản, số còn lại cao chạy xa bay. Mẹ biết con không giận hờn mà trái lại con luôn tha thứ cho họ.
Mất con rồi Mẹ biết sống làm sao, con của mẹ một người con cao cả, đem cả đời mình phục vụ cho hạnh phúc nhân sinh. Con đi rồi sẽ đến để đưa mẹ đi, để con ở đâu mẹ cũng sẽ ở đó với con.
Giêsu, con thấu chăng lòng mẹ, vò võ đêm trường thức trắng nhớ thương con. Những ngày tháng còn lại, mẹ sẽ sống trong đợi chờ ánh sáng Phục sinh, chính con yêu đã thắp lên trong lòng mẹ. Một ngọn lửa của sự sống vĩnh cửu dành cho những ai tin vào con đường Khổ nạn của Đức Giêsu.