Luca 24,13-35
Trên đường Emau các môn đệ tự thú mắt các ông được mở ra. Nếu nhắm mắt hẳn các ngài không thể bước đi trên đường. Như thế mắt các ngài đang mở và mở to. Thế sao các ngài lại tự thú mắt các ngài được mở ra sau khi nhìn thấy người khách lạ cầm bánh trong tay dâng lời tạ ơn rồi bẻ ra trao cho các ông. Mắt các môn đệ nhắc tới không phải là con mắt thể xác mà con mắt tâm linh.
Điều này cho thấy người sáng mắt thể lí chưa chắc đã sáng mắt tâm linh. Người nhìn thấy ánh sáng trần gian chưa chắc đã nhìn thấy ánh tâm linh, ánh sáng thiên quốc. Mắt các ông được mở ra vì các tông đồ nhận ra Đấng Thiên Sai làm chủ ánh sáng tâm linh trên thiên quốc vì thế mà các ông vui mừng, đang đêm lên đường trở về báo tin cho các môn đệ khác.
Trước đó các ông đã khuyên người khách lạ ngày đã gần tàn và man đêm đang buông xuống. Có thể các ông biết rõ đoạn đường này đi đêm không an toàn, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Các ông mời người khách hãy vào trọ qua đêm với chúng tôi rồi sáng hôm sau tiếp tục hành trình là khôn ngoan hơn cả. Giờ đây chính các ông làm trái lại điều các ông suy nghĩ trước đây. Đang đêm các ông hăng hái lên đường. Bao mệt mỏi tan biến, lo sợ không còn nữa, nguy hiểm dường như tan biến vì sao? Vì sau khi gặp Đức Kitô sống lại từ cõi chết lòng các ông tràn ngập niềm vui. Chính niềm vui này tăng sức cho các ông, làm tiêu tan mọi mệt nhọc. Gặp gỡ Đức Kitô các ông tìm được sức mạnh, bình an và hy vọng.
Cơ duyên gặp được Ngài vì do lòng bác ái. Nếu không có lòng bác ái, yêu người các ông đã không mời người khách lạ vào chung quán trọ. Nếu không có lòng bác ái các ông đã không chia bánh cho người khách trọ. Chính tinh thần bác ái, các môn đệ thực thi bác ái mà Đức Kitô nhắc lại việc bác ái cao cả Chúa làm cho nhân loại trong bữa Tiệc Li trước khi Ngài hy sinh, tự nguyện chịu khổ nạn. Hiến thân mình làm của ăn nuôi nhân trần.
Này là Mình Thầy hy sinh vì các con
Này là Máu Thầy máu giao ước mới và vĩnh cửu đổ ra cho nhiều người được khỏi tội
Không còn việc bác ái nào vĩ đại hơn, quan trọng hơn là cho đi chính mình. Cho tất cả không còn trừ lại chút gì. Cho đi cả sự sống của chính mình vì yêu thương. Tình yêu vĩ đại trên được các linh mục lập lại trong các thánh lễ từ đời nọ đến đời kia theo lời nhắn nhủ của Đức Kitô.
Các con hãy làm việc này để nhớ đến ta.
Trên đường Emau Đức Kitô cũng làm công việc bẻ bánh. Người bẻ bánh và các tông đồ nhớ lại bữa Tiệc Li, mắt các ông mở ra vì các ông đã được chứng kiến việc Chúa lập bí tích Thánh Thể. Dù đã có lần chứng kiến nhưng mắt các ông còn u mê vì bị sợ hãi và nghi ngờ bao phủ. Làn khói nghi ngờ, làn sương sợ hãi và cơn lốc chết chóc bao phủ cái nhìn trong sáng của các tông đồ. Nhờ việc Chúa bẻ bánh nhắc các ông sáng mắt nhận ra Ngài và Ngài biến khỏi mắt các ông.
Chúng ta người Kitô hữu cũng bao lần tham dự tiệc bẻ bánh. Phép lạ cả thể trên hết các phép lạ, thế mà mắt chúng ta vẫn lúc nhắm, lúc mở vì chúng ta còn ham chạy theo những phép lạ ‘tin đồn’ đó đây. Nghe đồn thổi nơi đó có phép lạ, dù bận rộn không đi được, lòng cũng ước ao đến để nhận phép lạ. Cần nhớ phép lạ ‘tin đồn’ sao thật bằng phép lạ thật. Bao lâu còn tin vào phép lạ tin đồn, bùa phép, phù phép bấy lâu còn cho thấy mắt vẫn chưa mở ra. Bao lâu còn coi thường bí tích Thánh Thể bấy lâu còn là bằng chứng cho biết mắt chưa mở ra. Con mắt đức tin mù mờ vì ảnh hưởng, lao nhọc mưu sinh cuộc sống che phủ. Con mắt đức tin mù mờ vì tham sân si che khuất ánh sáng tin yêu của Đức Kitô. Không phải ánh sáng của Ngài không đủ mạnh để mở mắt đức tin của ta mà chính là do ta chưa dứt khoát, không mạnh bạo dấn thân chọn ánh sáng đức tin.
Bao lâu chưa có tinh thần dấn thân như các môn đệ trên đường Emau- đang đêm, quên mệt, quên sợ, quên rét mướt, thức dậy mau mắn lên đường- thiếu các tâm tình đó không thể nào có con mắt đức tin, sáng suốt nhận biết Đức Kitô Phục Sinh.
Trên đường Emau các môn đệ tự thú mắt các ông được mở ra. Nếu nhắm mắt hẳn các ngài không thể bước đi trên đường. Như thế mắt các ngài đang mở và mở to. Thế sao các ngài lại tự thú mắt các ngài được mở ra sau khi nhìn thấy người khách lạ cầm bánh trong tay dâng lời tạ ơn rồi bẻ ra trao cho các ông. Mắt các môn đệ nhắc tới không phải là con mắt thể xác mà con mắt tâm linh.
Điều này cho thấy người sáng mắt thể lí chưa chắc đã sáng mắt tâm linh. Người nhìn thấy ánh sáng trần gian chưa chắc đã nhìn thấy ánh tâm linh, ánh sáng thiên quốc. Mắt các ông được mở ra vì các tông đồ nhận ra Đấng Thiên Sai làm chủ ánh sáng tâm linh trên thiên quốc vì thế mà các ông vui mừng, đang đêm lên đường trở về báo tin cho các môn đệ khác.
Trước đó các ông đã khuyên người khách lạ ngày đã gần tàn và man đêm đang buông xuống. Có thể các ông biết rõ đoạn đường này đi đêm không an toàn, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Các ông mời người khách hãy vào trọ qua đêm với chúng tôi rồi sáng hôm sau tiếp tục hành trình là khôn ngoan hơn cả. Giờ đây chính các ông làm trái lại điều các ông suy nghĩ trước đây. Đang đêm các ông hăng hái lên đường. Bao mệt mỏi tan biến, lo sợ không còn nữa, nguy hiểm dường như tan biến vì sao? Vì sau khi gặp Đức Kitô sống lại từ cõi chết lòng các ông tràn ngập niềm vui. Chính niềm vui này tăng sức cho các ông, làm tiêu tan mọi mệt nhọc. Gặp gỡ Đức Kitô các ông tìm được sức mạnh, bình an và hy vọng.
Cơ duyên gặp được Ngài vì do lòng bác ái. Nếu không có lòng bác ái, yêu người các ông đã không mời người khách lạ vào chung quán trọ. Nếu không có lòng bác ái các ông đã không chia bánh cho người khách trọ. Chính tinh thần bác ái, các môn đệ thực thi bác ái mà Đức Kitô nhắc lại việc bác ái cao cả Chúa làm cho nhân loại trong bữa Tiệc Li trước khi Ngài hy sinh, tự nguyện chịu khổ nạn. Hiến thân mình làm của ăn nuôi nhân trần.
Này là Mình Thầy hy sinh vì các con
Này là Máu Thầy máu giao ước mới và vĩnh cửu đổ ra cho nhiều người được khỏi tội
Không còn việc bác ái nào vĩ đại hơn, quan trọng hơn là cho đi chính mình. Cho tất cả không còn trừ lại chút gì. Cho đi cả sự sống của chính mình vì yêu thương. Tình yêu vĩ đại trên được các linh mục lập lại trong các thánh lễ từ đời nọ đến đời kia theo lời nhắn nhủ của Đức Kitô.
Các con hãy làm việc này để nhớ đến ta.
Trên đường Emau Đức Kitô cũng làm công việc bẻ bánh. Người bẻ bánh và các tông đồ nhớ lại bữa Tiệc Li, mắt các ông mở ra vì các ông đã được chứng kiến việc Chúa lập bí tích Thánh Thể. Dù đã có lần chứng kiến nhưng mắt các ông còn u mê vì bị sợ hãi và nghi ngờ bao phủ. Làn khói nghi ngờ, làn sương sợ hãi và cơn lốc chết chóc bao phủ cái nhìn trong sáng của các tông đồ. Nhờ việc Chúa bẻ bánh nhắc các ông sáng mắt nhận ra Ngài và Ngài biến khỏi mắt các ông.
Chúng ta người Kitô hữu cũng bao lần tham dự tiệc bẻ bánh. Phép lạ cả thể trên hết các phép lạ, thế mà mắt chúng ta vẫn lúc nhắm, lúc mở vì chúng ta còn ham chạy theo những phép lạ ‘tin đồn’ đó đây. Nghe đồn thổi nơi đó có phép lạ, dù bận rộn không đi được, lòng cũng ước ao đến để nhận phép lạ. Cần nhớ phép lạ ‘tin đồn’ sao thật bằng phép lạ thật. Bao lâu còn tin vào phép lạ tin đồn, bùa phép, phù phép bấy lâu còn cho thấy mắt vẫn chưa mở ra. Bao lâu còn coi thường bí tích Thánh Thể bấy lâu còn là bằng chứng cho biết mắt chưa mở ra. Con mắt đức tin mù mờ vì ảnh hưởng, lao nhọc mưu sinh cuộc sống che phủ. Con mắt đức tin mù mờ vì tham sân si che khuất ánh sáng tin yêu của Đức Kitô. Không phải ánh sáng của Ngài không đủ mạnh để mở mắt đức tin của ta mà chính là do ta chưa dứt khoát, không mạnh bạo dấn thân chọn ánh sáng đức tin.
Bao lâu chưa có tinh thần dấn thân như các môn đệ trên đường Emau- đang đêm, quên mệt, quên sợ, quên rét mướt, thức dậy mau mắn lên đường- thiếu các tâm tình đó không thể nào có con mắt đức tin, sáng suốt nhận biết Đức Kitô Phục Sinh.