Chúa nhật 18 thường niên, năm A
Mat 14,13-21
Đồng hoang là nơi vắng người, chỗ rộng thênh thang nhưng thiếu mọi tiện nghi cần thiết cho cuộc sống. Nơi đồng hoang chỉ có cỏ dại, nhiều nắng ấm, dạt dào gió có mang theo phấn hoa dại, tác giả của nhảy mũi, hắt xì và ngứa mắt. Nơi đồng hoang con người thấy mình nhỏ bé khi nhìn thấy cảnh vật chung quanh hùng vĩ. Núi cao ngất trời trên đó sương giăng như khói bay lững lờ, thảnh thơi. Xa tít tầm mắt là đồi cỏ non, phất phơ trước gió hoặc cúi rập cho gió lướt qua. Sóng biển hùng vĩ từng cơn nhịp nhàng đập vào đá không mỏi mệt. Con thuyền nhỏ như chiếc lá bập bềnh với sóng nước. Nơi mỏm đá kia có người, thân hình nhỏ xíu, khom lưng ngồi yên như hòn đá xanh, mặt hướng về cảnh biển xa xăm.
Người ngồi đó chính là Đức Kitô đi tìm nơi thanh vắng tâm sự cùng Cha Ngài. Người ngồi đó đầu óc đầy tư tưởng, quanh đi, quẩn lại, hồi tưởng lại cái chết của bạn thân Gioan Tẩy Giả. Nơi bãi biển sóng dạt dào và tâm hồn người ngồi đó cũng nổi sóng thương nhớ Gioan. Phúc âm thuật lại,
Khi ấy Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó, xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ Mt 14,13
Đức Kitô dời bỏ vùng đất chết, bỏ xã hội nghèo tình người, nơi đói bác ái Mến yêu và tha thứ là món hàng xa xỉ phẩm,. Đức Kitô đến nơi hoang địa tìm lại sự sống cho tâm hồn. Nhìn ngắm sức sống mãnh liệt của thiên nhiên, hưởng cảnh đất trời hùng vĩ, bao la. Nơi đó Ngài nhìn thấy thực tế của tạo vật. Mọi sự đều có giới hạn, nhìn cành cây khô, ngắm tàn lá úa, suy tư về định luật chung của tạo hoá: ngoài tình yêu mến ra, không có chi tồn tại.
Cũng có thể Đức Kitô ngồi đó hoà mình vào đất trời cho vơi nỗi buồn vời vợi. Ngài ngồi đó nhìn mây, nhìn gió thưởng thức kì công, vẻ đẹp, cảnh thanh bình Cha Ngài sáng tạo để tự an ủi mình. Niềm tin vào Chúa Cha không bao giờ cạn, không gì lung lạc được nhưng ai dám bảo đảm niềm tin thiếu thử thách. Qua thử thách, sóng gió trong đời con người biết rõ niềm tin vào Chúa đến mức nào.
Từng người, từng nhóm người, từng đoàn người kéo đến hợp thành đám đông phá tan cái tĩnh mịch, hoang vu, thanh vắng của đồng hoang. Người ngồi đó không tỏ vẻ tức giận, hoặc buồn bỏ đi. Không, người ngồi đó quay mặt lại nhìm đám đông. Nơi những khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi kia đượm vẻ buồn, nỗi lo dầy vò. Chính tâm hồn Ngài đang ray rứt thương nhớ bạn, cảm thấy mất mát, thiếu thốn, trống vắng. Hai tâm hồn đau thương gặp nhau dễ cảm thông. Ngài đến nơi đồng vắng tâm sự và tìm nguồn an ủi nơi Cha Ngài. Đám đông tìm đến tìm nguồn an ủi nơi Đức Kitô, hy vọng cuộc sống họ bớt đau khổ, bệnh tật được chữa lành.
Quả vậy, điều họ mong chờ được toại nguyện, ước mong được thoả mãn. Ngài dậy họ về tình yêu Cha Ngài dành cho nhân loại. Sau khi giảng dậy xong Ngài thực hành điều vừa rao giảng. Ngài chữa lành các vết thương nội tâm sâu thẳm trong tâm hồn. Ngài chữa lành bệnh tật thể xác các loại và cuối ngày còn lo cho họ có của ăn nuôi thân.
Hơn năm ngàn người được hưởng một ngày vui bất tận. Họ ngồi bên bờ biển nghe Đức Kitô giảng giải, quên thời gian, quên mệt, chân không tê, lưng không mỏi, chăm chú nghe từng lời, từng lời như mật ngọt rót vào tai. Đám đông lũ lượt xếp hàng chờ đến lượt Chúa chữa lành. Miệng không ngớt ca tụng quyền năng của Đấng rao giảng. Họ quên đói, quên khát, quên cả không gian quanh mình vì tâm hồn họ tràn ngập bình an, lòng họ thanh thản, tâm trí họ dào dạt nguồn vui và lòng họ thoả mãn không còn khát khao sự gì khác. Trong số những người đó chỉ có mọt nhóm nhỏ xốn xao, lo lắng, nhận biết ngày sắp tàn, mặt trời đang xuống sau lưng đồi mà Thầy còn say sưa làm việc. Các ông nhìn nhau ngầm nhắc Thầy. Cuối cùng một người mạnh bạo đến gần khẽ thưa,
Đây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi, xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn.
Người lo đói không phải là đám đông mà chính là các môn đệ. Các ông có lẽ đói lả nhưng dân chúng thì chưa vì họ no đầy Lời Chúa. Với yêu cầu đó Đức Kitô đã nuôi đám đông. Ngài có thể truyền cho chân què ra thẳng, ra lệnh cho tế bào mù sáng lại, truyền cho tai điếc mở ra, bắt lưỡi cứng hoá mềm lên tiếng thì việc nuôi năm ngàn người ăn là điều có khó chi. Các tông đồ chậm nhận ra sức mạnh Lời Chúa. Lời Chúa phán làm ra tầng trời thì việc Lời Ngài phán thành bánh ăn cũng chỉ là một phần của sức mạnh Lời Chúa.
Phép lạ Chúa hoá bánh ra nhiều cho chúng ta bài học Lời Chúa có sức sáng tạo, Lời Chúa có sức mạnh ban sự sống. Hãy đón nhận Lời Chúa để được sống và sống dồi dào.
Lm Vũđình Tường
TiengChuong.org
Mat 14,13-21
Đồng hoang là nơi vắng người, chỗ rộng thênh thang nhưng thiếu mọi tiện nghi cần thiết cho cuộc sống. Nơi đồng hoang chỉ có cỏ dại, nhiều nắng ấm, dạt dào gió có mang theo phấn hoa dại, tác giả của nhảy mũi, hắt xì và ngứa mắt. Nơi đồng hoang con người thấy mình nhỏ bé khi nhìn thấy cảnh vật chung quanh hùng vĩ. Núi cao ngất trời trên đó sương giăng như khói bay lững lờ, thảnh thơi. Xa tít tầm mắt là đồi cỏ non, phất phơ trước gió hoặc cúi rập cho gió lướt qua. Sóng biển hùng vĩ từng cơn nhịp nhàng đập vào đá không mỏi mệt. Con thuyền nhỏ như chiếc lá bập bềnh với sóng nước. Nơi mỏm đá kia có người, thân hình nhỏ xíu, khom lưng ngồi yên như hòn đá xanh, mặt hướng về cảnh biển xa xăm.
Người ngồi đó chính là Đức Kitô đi tìm nơi thanh vắng tâm sự cùng Cha Ngài. Người ngồi đó đầu óc đầy tư tưởng, quanh đi, quẩn lại, hồi tưởng lại cái chết của bạn thân Gioan Tẩy Giả. Nơi bãi biển sóng dạt dào và tâm hồn người ngồi đó cũng nổi sóng thương nhớ Gioan. Phúc âm thuật lại,
Khi ấy Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó, xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ Mt 14,13
Đức Kitô dời bỏ vùng đất chết, bỏ xã hội nghèo tình người, nơi đói bác ái Mến yêu và tha thứ là món hàng xa xỉ phẩm,. Đức Kitô đến nơi hoang địa tìm lại sự sống cho tâm hồn. Nhìn ngắm sức sống mãnh liệt của thiên nhiên, hưởng cảnh đất trời hùng vĩ, bao la. Nơi đó Ngài nhìn thấy thực tế của tạo vật. Mọi sự đều có giới hạn, nhìn cành cây khô, ngắm tàn lá úa, suy tư về định luật chung của tạo hoá: ngoài tình yêu mến ra, không có chi tồn tại.
Cũng có thể Đức Kitô ngồi đó hoà mình vào đất trời cho vơi nỗi buồn vời vợi. Ngài ngồi đó nhìn mây, nhìn gió thưởng thức kì công, vẻ đẹp, cảnh thanh bình Cha Ngài sáng tạo để tự an ủi mình. Niềm tin vào Chúa Cha không bao giờ cạn, không gì lung lạc được nhưng ai dám bảo đảm niềm tin thiếu thử thách. Qua thử thách, sóng gió trong đời con người biết rõ niềm tin vào Chúa đến mức nào.
Từng người, từng nhóm người, từng đoàn người kéo đến hợp thành đám đông phá tan cái tĩnh mịch, hoang vu, thanh vắng của đồng hoang. Người ngồi đó không tỏ vẻ tức giận, hoặc buồn bỏ đi. Không, người ngồi đó quay mặt lại nhìm đám đông. Nơi những khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi kia đượm vẻ buồn, nỗi lo dầy vò. Chính tâm hồn Ngài đang ray rứt thương nhớ bạn, cảm thấy mất mát, thiếu thốn, trống vắng. Hai tâm hồn đau thương gặp nhau dễ cảm thông. Ngài đến nơi đồng vắng tâm sự và tìm nguồn an ủi nơi Cha Ngài. Đám đông tìm đến tìm nguồn an ủi nơi Đức Kitô, hy vọng cuộc sống họ bớt đau khổ, bệnh tật được chữa lành.
Quả vậy, điều họ mong chờ được toại nguyện, ước mong được thoả mãn. Ngài dậy họ về tình yêu Cha Ngài dành cho nhân loại. Sau khi giảng dậy xong Ngài thực hành điều vừa rao giảng. Ngài chữa lành các vết thương nội tâm sâu thẳm trong tâm hồn. Ngài chữa lành bệnh tật thể xác các loại và cuối ngày còn lo cho họ có của ăn nuôi thân.
Hơn năm ngàn người được hưởng một ngày vui bất tận. Họ ngồi bên bờ biển nghe Đức Kitô giảng giải, quên thời gian, quên mệt, chân không tê, lưng không mỏi, chăm chú nghe từng lời, từng lời như mật ngọt rót vào tai. Đám đông lũ lượt xếp hàng chờ đến lượt Chúa chữa lành. Miệng không ngớt ca tụng quyền năng của Đấng rao giảng. Họ quên đói, quên khát, quên cả không gian quanh mình vì tâm hồn họ tràn ngập bình an, lòng họ thanh thản, tâm trí họ dào dạt nguồn vui và lòng họ thoả mãn không còn khát khao sự gì khác. Trong số những người đó chỉ có mọt nhóm nhỏ xốn xao, lo lắng, nhận biết ngày sắp tàn, mặt trời đang xuống sau lưng đồi mà Thầy còn say sưa làm việc. Các ông nhìn nhau ngầm nhắc Thầy. Cuối cùng một người mạnh bạo đến gần khẽ thưa,
Đây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi, xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn.
Người lo đói không phải là đám đông mà chính là các môn đệ. Các ông có lẽ đói lả nhưng dân chúng thì chưa vì họ no đầy Lời Chúa. Với yêu cầu đó Đức Kitô đã nuôi đám đông. Ngài có thể truyền cho chân què ra thẳng, ra lệnh cho tế bào mù sáng lại, truyền cho tai điếc mở ra, bắt lưỡi cứng hoá mềm lên tiếng thì việc nuôi năm ngàn người ăn là điều có khó chi. Các tông đồ chậm nhận ra sức mạnh Lời Chúa. Lời Chúa phán làm ra tầng trời thì việc Lời Ngài phán thành bánh ăn cũng chỉ là một phần của sức mạnh Lời Chúa.
Phép lạ Chúa hoá bánh ra nhiều cho chúng ta bài học Lời Chúa có sức sáng tạo, Lời Chúa có sức mạnh ban sự sống. Hãy đón nhận Lời Chúa để được sống và sống dồi dào.
Lm Vũđình Tường
TiengChuong.org