Quang và Hà chơi bắn bạc đạn cạnh con ao nhỏ. Quang luôn thua, Hà luôn thắng. Hà cười nói vui vẻ, chàng càng cười bao nhiêu thì Quang càng cay cú bấy nhiêu. Càng cay cú Quang càng thua đậm. Quang đã cố gắng hết sức mình nhưng tài chơi bắn bạc đạn của Hà cao hơn tài của Quang gấp bội. Trong bụng Quang cáu sườn lắm, chỉ muốn nện cho Hà một trận cho hả cơn giận, nhưng Quang không dám vì Hà khoẻ hơn Quang, chàng định tâm phải luyện tập nhiều hơn nữa mới mong hạ được Hà. Hai trẻ cứ tiếp tục chơi. Hà cứ thắng và Quang cứ thua. Vì thắng thế nên Hà thích thú bắn những đường bi lả lướt, Quang càng tức hơn. Hôm nay, viên bi của Hà rơi tọt xuống ao. Hà đang vui cười, tự tin, bỗng bụm mặt khóc nức nở. Quang cũng hả giận phần nào nhưng chàng thương hại bạn. Thế là hai đứa trẻ lội xuống ao mò viên bi. Cả tiếng đồng hồ sau mới tìm lại được. Hà cám ơn Quang và cả hai vui vẻ về nhà.

Câu chuyện trên là một trong số vô vàn những câu chuyện tầm thường của lũ trẻ trong xóm. Hẳn nhiên nó cũng phản ảnh một thực tại nào đó trong cuộc sống hằng ngày của mỗi chúng ta. Từ bản chất, cả hai trẻ cùng đi tìm niềm vui trong việc chơi bắn bạc đạn. Cả hai cùng cố đi tìm nguồn vui và trong cuộc chơi thì nhất định phải có kẻ thắng. Người được cuộc dành được niềm vui, kẻ thua chịu đau khổ, bực dọc. Thông thường là thế. Xã hội chúng ta đang sống có nhiều điều thông thường và cũng không thiếu điều bất thường. Chính những cái bất thường là nguyên nhân của giành giật và đôi khi là nguyên nhân của đau khổ.

Ta thường nghe nói đến cướp của, giết người, ăn trộm tiền bạc vặt hay ăn cướp tiền trong ngân hàng. Ít khi nghe nói đến ăn cướp niềm vui. Thực tế mà nói thì nguyên nhân sâu xa của những tệ đoan xã hội trên nằm ở chỗ muốn được hơn người. Cái muốn đây chính là muốn cái gì cũng phải hơn người. Không ai muốn có nhiều tiền để chấp nhận đau khổ. Người ta chịu chấp nhận đau khổ kiếm tiền để tìm nguồn vui. Người ta chấp nhận học hành cực khổ để đổ đạt cao và cũng không ngoài mục đích tối hậu là tìm niềm vui. Cuộc đời dầu bình thường, dầu bất thường mọi người đều muốn tìm niềm vui riêng cho mình. Trong khi đi tìm nguồn vui riêng đó, có kẻ tìm trong sự công chính, có kẻ tìm trong sự bất chính. Cả hai cùng muốn đạt được mục đích nhưng cách đạt mục đích khác nhau.

Là Kitô hữu chúng ta cũng đi tìm niềm vui. Chúng ta cũng tìm cách để chiếm đoạt được niềm vui. Cách chúng ta tìm kiếm niềm vui phải là cách tìm kiếm niềm vui trong sự công chính. Trong cái đi tìm niềm vui đó, bao lần chúng ta cũng lưỡng lự như Quang. Ta cũng tức ứ hơi vì muốn giật được niềm vui trong tay người khác, vì thấy anh em hơn mình; rồi cũng có lúc nghĩ lại làm thế là trái với lương tâm, trái điều Chúa dạy. Tôn giáo đưa ra những chỉ dẫn để ta theo, rồi đôi khi ta dựa vào những điều đó để giải thích theo ý riêng và dĩ nhiên Giáo lý Chúa dạy bị lợi dụng. Đôi khi trong cuộc sống ta cũng cảm thấy thích thú nếu ai trong anh em đánh mất niềm vui, rồi cũng có trường hợp ta thấy hối hận vì đã cười đùa trên sự đau khổ của người anh em. Những điều trên cho thấy cái khuôn mặt của cuộc sống, cái biến ảo khôn lường của những mánh khoé trong trò chơi ú tim mà anh em tìm cách hạ độc thủ lẫn nhau, cố giành niềm vui của người khác về làm của riêng cho mình.

Đi tìm niềm vui trong công chính là đi tìm niềm vui trong Chúa Kitô. Chúa Kitô đã sinh xuống thế gian để chỉ dẫn cho chúng ta. Hôm nay Đấng Công Chính đã sinh xuống cho chúng ta, Ngài là Chân-Thiện-Mỹ của cuộc sống, của niềm vui, chỉ những ai đi trong Ngài mới tìm được nguồn vui thật sự. Chính vì thế mà thánh Phao-lô đã dạy:

“Anh em hãy vui lên trong Chúa luôn, tôi lập lại anh em hãy vui lên.”

Cuộc đời của Phaolô đã nếm đủ trăm chiều khác nhau: nào là túng cực, đói kém, nghèo hèn, nào là quyền thế, danh vọng, nào là giàu sang, dư thừa, con ăn đầy tớ đầy nhà. Nhưng thánh nhân không tìm được niềm vui thật sự. Chỉ có trong Chúa, thánh nhân mới tìm thấy niềm vui thật sự, chính vì vậy mà ngài luôn rao truyền anh em hãy vui mừng trong Chúa luôn luôn. Trong Chúa, ngài cảm thấy vui mừng thắm thiết vì mối lưu luyến anh em dành cho. Những lưu luyến đó dành cho ngài vì những người anh em đã sống trong chân thật, khả kính, công minh, tinh tuyền và nếu anh em thi hành những điều đó vì Đức Kitô thì Chúa sẽ ở cùng anh em.

Chúng ta đang đón chờ Chúa Giáng Sinh, chúng ta đang đón chờ Đấng Công Chính, chúng ta đang cùng đi tìm niềm vui và muốn có một niềm vui bất tận, vĩnh cửu. Chúng ta hãy xin Chúa cho chúng ta biết sống như những điều thánh Phaolô đã dạy: là hãy thực thi những gì gọi là công chính, là nhân đức trong cuộc sống để trong ta không còn những ưu tư gì khác ngoài việc lo phục vụ anh em để cùng được vui.

Lm Vũđình Tường

TiengChuong.org