Giôna 3: 1-5, 10; Tvịnh 24; I Côrintô 7: 29-31 Macco 1: 14-20

Cách đây vài hôm tôi nói chuyện với một học sinh lớp trung học phổ thông. Anh ta đã sửa soạn chương trình lên đại học. Thời buổi này hình như các thiếu niên cảm thấy có nhiều áp lực về việc cần làm điều gì đó nhiều hơn hơn trong lúc này. Tôi không nhớ tôi nghe câu chuyện này ở đâu: một thiếu nữ muốn vào đại học đang làm đơn. Cô rất hồi hộp khi đọc câu hỏi ghi trong mẫu đơn: "bạn có phải là một người lãnh đạo hay không?" Cô ta rất hoang mang. Thật ra cô ta không quan tâm đến việc này. Cô ta trả lời "không" và nộp đơn. Cô tự nghĩ là sẽ nhận được hồi đáp rất tệ. Nhưng, cô ta ngạc nhiên khi nhận được bức thơ của trường đại học viết rằng: "Bạn thân mến, sau khi duyệt xét các đơn, thì năm nay chúng tôi có đến 1,452 người lãnh đạo. Vì thế chúng tôi chấp nhận bạn vì chúng tôi biết chắc là ít ra cũng có một người chịu đi theo học".

Phúc âm thánh Máccô cho chúng ta biết ai lúc đầu đáp lại lời mời gọi của Chúa Giêsu để đi theo Ngài. Hôm nay chúng ta nghe về vài người mở đầu. Anh em gia đình Dêbêdê đang hành nghề đánh cá qua nhiều thế hệ. Thời đó một gia đình đánh cá có cơ ngơi thịnh vượng vững chắc, là gia đình được truyền nghề qua bao thế hệ có thể kéo dài hằng bao thế kỷ. Mọi người trong gia đình biết họ có tài năng cở bậc nào. Một người có quan điểm tốt về nghề nghiệp có thể phát triễn ngành nghề kinh doanh đó đến suốt đời của họ.

Và bây giờ Chúa Giêsu đến. Trong khi Chúa Giêsu đi qua, Ngài trông thấy một số người đánh cá có thể không có kinh nghiệm giỏi dang, nhưng họ có thuyền đánh cá, và họ có tài lực để thuê người khác phụ giúp. Rõ ràng họ có năng lực lãnh đạo, và biết dùng sức họ một cách khôn ngoan. Nhưng, Chúa Giêsu không tìm người lãnh đạo. Chúa Giêsu sẽ cho thế giới biết một lối sống mới, là cách nhìn của Thiên Chúa và thấy họ không là một cá nhân hiện hữu, không là những người bon chen, nhưng là người thuộc một cộng đoàn mà Chúa Giêsu gọi là "Nước Thiên Chúa". Để làm như vậy Chúa Giêsu cần người đi theo Ngài, người sẵn sàng theo đường lối sống mới. Chúa Giêsu không cần người lãnh đạo lúc đó. Ngài cần người theo Ngài, người sẵn sàng học hỏi, vì Ngài có nhiều điều phải dạy dỗ họ và chia sẽ với họ.

Thiên Chúa đã để ý đến hoàn cảnh chúng ta. Loài người đã tự sống lâu quá rồi, và đã làm cho đời sống trở nên quá phức tạp. Thiên Chúa đến để giúp loài người. "Nước Thiên Chúa đã đến". Đó là điều Chúa Giêsu loan báo. Không phải là một phe đảng chính trị mới, cũng không phải là một lý thuyết lạ lùng về đời sống thiêng liêng. Cũng không phải chỉ là một lời khuyên nhủ tốt lành về một đời sống thịnh vượng. Thiên Chúa qua Chúa Giêsu có ý định tự Ngài làm một điều hoàn toàn mới lạ.

Điều đầu tiên Chúa Giêsu đòi hỏi các người theo Ngài là "sám hối". Trong ngôn ngử của Chúa Giêsu, sám hối không phải chỉ ăn năn tội lỗi. Sám hối có nghĩa là thay đổi hoàn toàn lối sống của mình. Và đó cũng là điều Ngài đòi hỏi chúng ta nữa: hãy thay đổi lối chúng ta nhìn thấy Thiên Chúa, và nhìn thấy chúng ta và tha nhân. Điều đó có nghĩa là một lối suy nghĩ hoàn toàn mới về xét đoán và sinh sống. Và cũng có nghĩa là nhìn nhận mình một cách thành thật, như người sinh viên điền đơn xin vào đại học. Cô ta nhìn nhận cô ta không phải là một người lãnh đạo. Ai đáp lại lời mời gọi của Chúa Giêsu, trước hết phải chấp nhận mình là một người đi theo.

Chúng ta là những người đi theo Chúa Giêsu phải không? Có phải vì vậy mà chúng ta đến đây hằng tuần? Hay vì vậy mà chúng ta cầu nguyện hằng tuần? Vì chúng ta tin tưởng Chúa Giêsu, và chúng ta cố gắng theo Ngài, và theo đường lối của Ngài.

Chúa Giêsu mời gọi các người đánh cá. Nếu họ chấp nhận và theo Ngài, họ sẽ phải bỏ nghề nghiệp vững chắc của họ. Theo Chúa Giêsu có nghĩa là đời sống của họ có thể không ổn định, và tương lai của họ sẽ không còn tuỳ thuộc vào bản năng của họ mà lệ thuộc vào quyền của Chúa Giêsu. Nếu họ chấp nhận lời mời gọi của Chúa Giêsu để theo Ngài thì sẽ là việc làm thay đổi cả thế giới.

Phần đông trong chúng ta đều quen thuộc cách làm sao hành nghề của mình cho vững chắc trong thế giới hiện tại, ngay cả trong việc tranh đua trong thể thao và trong học đường. Thế giới khuyến khích sự lãnh đạo và chỉ dẫn đúng quy trình. Nhưng, đến lúc này trong Phúc âm không phải là điều Chúa Giêsu đòi buộc nơi các môn đệ đi theo Ngài. Vì sau này họ sẽ có thời giờ có ý kiến về việc lãnh đạo, còn bây giờ thì chưa.

Chúa Giêsu loan báo nước Thiên Chúa đã đến. Nói một cách khác, Thiên Chúa hành động và đến trong đời sống chúng ta và đó là Tin mừng. Đối với một số người trong chúng ta, đức tin của chúng ta có thể đang bị đóng băng nhưng chúng ta không ngồi một chổ để sự việc tự thay đổi. Điều chúng ta cần là hãy tự bắt đầu việc mới "tôi là người đi theo". Chúng ta có thể bắt đầu bằng cách dấn thân chúng ta qua sám hối, là thay đổi cách sống, cách suy nghĩ và cách hành động để theo Chúa Giêsu trong công việc mới. Vậy chúng ta hãy trở nên người đi theo Chúa, và để Chúa Giêsu dẫn dắt đời sống chúng ta. Thì giờ tốt nhất để làm việc này là ngay bây giờ, trong khi chúng ta đang bắt đầu một Năm mới phải không? Bí tích Thánh Thể là thời gian, tốt nhất để chúng ta trở về với Chúa Kitô và xin ơn đổi mới. Nếu chúng ta đáp lại lời Chúa Kitô kêu gọi, thì cuối năm chúng ta sẽ ở một vị trí khác.

Chúa Giêsu ở sa mạc với quyết tâm là mời gọi dân chúng lúc đó và cả bây giờ chấp nhận Thiên Chúa và đường lối của Thiên Chúa trong đời sống của họ. Chúa Giêsu đến để nói với dân chúng đang quằn quại và mất phương hướng vì họ đã phải cố gắng tự lo cho họ, và bây giờ họ đang sẵn sàng thay đổi lối sống của họ, theo lối sống mới mà Chúa Giêsu chỉ dạy. Chúa Giêsu mời gọi họ và cả chúng ta là hãy từ bỏ bản năng của chúng ta đối với những của cải hay hư mất để chấp nhận một lối sống và suy nghĩ mới.

Và bây giờ dân chúng sẽ thấy Thiên Chúa đã yêu thương họ và họ sẽ thấy được Chúa chấp nhận. Họ sẽ không xét đoán người khác theo quan niệm phân biệt về: của cải, giáo dục, địa vị trong xã hội và nghề nghiệp. "Sám hối", đó là lời Chúa Giêsu nói với họ. "Hãy tin tưởng vào phúc âm" nghĩa là "tin tưởng và sống một đời sống mới, đời sống mà Ta đang hướng dẫn cho anh em".

Nhiều năm trước đây có một người đi theo cách sống "Dã ngoại". Ông ta sống trong rừng một tuần với những nhu cầu và dụng cụ tối thiểu. Tôi hỏi ông ta vì sao ông ta làm như vậy. Ông ta nói ông ta sống trong rừng để bỏ qua những điều đã cho ông phải như thế mới an toàn cho cuộc sống, và nhờ bỏ lại những việc thường ngày đã chia xẽ lòng trí ông ta để ông có dịp suy nghĩ lại mọi sự việc. Ông ta lại nói thêm "tuần sống đó làm thay đổi ý nghĩ và đời sống của tôi hoàn toàn".

Để đáp lại lời mời gọi của Chúa Giêsu, theo Ngài là như kinh nghiệm sống "Dã ngoại" của người bạn tôi. Đó là một cơ hội để bỏ qua "những việc làm hằng ngày làm cho bạn tôi chia trí mà an toàn", và chờ đợi Thiên Chúa nói với chúng ta thay đổi cách sống và đặt giá trị cuộc sống theo đúng nghĩa.

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP


3rd SUNDAY (B) -
Jonah 3: 1-5, 10; Psalm 25; I Cor 7: 29-31 Mark 1: 14-20

I was talking to a high school junior the other day. He is making plans for college already! It seems kids are feeling that pressure earlier and earlier these days. Not sure where I heard this story, but a young woman who wanted to go to college was filling out an application. Her heart sank when she read the question on the application form that asked, "Are you a leader?" Being honest and, maybe a little overly conscientious, she wrote "No," and returned the application, expecting the worst. To her surprise she received a letter from the college which said, "Dear applicant: A study of the application forms reveals that this year of college we will have 1452 leaders. We are accepting you because we feel it is imperative that they have at least one follower."

Mark’s gospel will tell us about many who initially responded to Jesus’ invitation to follow him. Today we hear about the first few. The Zebedee family had probably been in the fishing business for generations. That’s the way things were done in those days. The family seemed to have a prosperous business, so it would have been passed on from one generation to the next. A small family business in that world could have existed for centuries. People knew what their talents were. A person with a good sense of business could stay in their trade all their lives.

Now enters Jesus….As he passes by he sees a group of fishermen who were not only savvy businesspeople, who owned their own boats, but also had the capacity and means to hire others. Their leadership qualities were obvious and they used them wisely. But Jesus wasn’t looking for leaders. He was going to introduce to the world a new way of living, a new way of seeing God, and seeing themselves – not as individuals, not as competitors, but as belonging to one community which he called, "the kingdom of God." But in order to do this, he needed followers who were open to a new way of life. He didn’t need leaders at this point. He needed followers, people who were willing to learn, because he had much to teach and share with them.

God had noticed our situation. Humans had been on their own too long and had made a mess of their lives and the world. God was coming to help: "The kingdom of God is at hand, " Jesus proclaimed. It wasn’t about a new political party. It wasn’t a new eccentric spirituality. It wasn’t just a new piece of good advice for successful living. In Jesus, God was taking the initiative and doing something completely new.

The first thing Jesus asked of his followers was to "Repent." In his language repentance wasn’t just about sorrow for sin. It meant to turn completely around, changing the direction of their lives. And that is what he asks of us too; changing our way of seeing God… And seeing ourselves… And seeing our neighbors. It means a completely new way of thinking, judging and living. It means looking at ourselves honestly; like that young college student who acknowledged she was a follower. Anyone who would respond to Jesus’ invitation has to first accept being a follower.

We are his followers, aren’t we? Isn’t that why we are here each week? Isn’t that why we say the prayers we say during the week? Because we believe in Jesus and we are trying to follow him and his ways.

Jesus extended an invitation to those fishermen. If they accepted and followed him they would have to leave behind their secure lives. Following Jesus would mean their lives would become unpredictable and their futures would be out of their hands and in his hands. If they accepted his invitation to follow it would be shattering and world changing.

Most of us are pretty savvy about how to survive in the business world, at play and yes, even in school. Our world encourages initiative and leadership. But at this point in the gospel that is not what Jesus is asking of his followers. Later there will be a time when initiative and leadership will be required – but not yet.

Jesus announces the kingdom of God is at hand. In other words, God is on the move and has entered our lives and that’s good news. For some of us our faith can feel stagnant, as if we are sitting in one place and things don’t look like they are going to change. What we need is a new start. It will take admitting, as our college student did, "I am a follower." We can begin by renewing our commitment that begins with repentance: changing the way we have been thinking and acting and turning to Jesus for a fresh start. Let’s be followers and let him take the lead in our lives. What better time to do this then right now, while we are still at the beginning of a new year? The Eucharist is a good time and place to turn to Christ and ask for renewal. If we do respond to his promptings, the end of the year will find us in a different place than we are as this year ends.

Jesus came out of the desert with a firm resolve: to invite people then and now to accept God and God’s ways in their lives. He came to speak to people who were worn out and confused from trying to make it on their own, who were ready to turn their lives over to the new beginning he was showing them. He was inviting them and us to turn away from wasting our energies on what doesn’t last and to accept a whole new way of thinking and living.

Now they would see themselves as loved by God and see their neighbors through God’s loving eyes. They would stop measuring others based on possessions, education, social standing and careers. "Repent," Jesus would tell them. "Believe in the gospel," that is, "Believe and live a different kind of life; the life that I am going to show you."

Several years ago a man I knew went on an "Outward Bound" journey. He lived in the woods by himself for a week, with only the the minimal amount of supplies and equipment. I asked him why he did it. He said he went into the wilderness, "To put aside some of my pacifiers and usual distractions and think things over." He went on to say, "That week changed my whole way of looking at my life."

To respond to Jesus’s invitation to follow him is like that Outward Bound experience of my friend. It is an opportunity to put aside "the usual pacifiers and distractions" and wait for God to speak to us, help us make important changes and set our priorities right.