84. ĐỌC THƠ ĐUỔI TRỘM

Trầm Văn Khanh nghèo rớt mồng tơi, có lần đang ngủ ở nhà thì có tên trộm ban đêm đến cắp đồ, Trầm Văn Khanh bèn lên giọng ngâm một bài thơ:

- “Gió lạnh đêm tối trăng xa xôi,

không xứng lao tâm một lần này;

chỉ có sách hư năm ba quyển,

có thể đem về dạy cháu con”.


(Tiếu tiếu lục)

Suy tư 84:

Nhà nghèo rớt mồng tơi thì cũng chưa phải là nghèo nhất đâu, nhưng người nghèo nhất chính là tên ăn trộm, bởi vì không có gì mới đi ăn trộm, mà đến nhà nghèo để ăn trộm thì đúng là nghèo hơn cả người nghèo rớt mồng tơi.

Đức Chúa Giê-su dạy nghèo khó là có phúc vì được Nước Trời làm gia nghiệp của mình (Mt 5,3), nhưng hỏi có mấy ai hiểu được câu nói “chướng tai” này của Đức Chúa Giê-su?

Có những người Ki-tô hữu cũng “chướng tai” khi nghe lời này của Đức Chúa Giê-su, nên họ sống như chưa bao giờ được nghe lời dạy của Ngài, họ sống bon chen, họ hì hục kiếm tiền dù tiền bạc đầy nhà, nhưng tâm hồn vẫn bất an không thoải mái, vì của cải ở đâu thì lòng dạ cũng ở đó...

Nghèo là một hạnh phúc nếu chúng ta biết sống hằng ngày dùng đủ, Nước Trời thật sự là của chúng ta khi chúng ta biết coi của cải đời này là thứ phù vân nay còn mai mất...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


---------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info