GIA ĐÌNH SỐNG TRONG ĐỨC TIN-CẬY-MẾN

Kính thưa cộng đoàn Phụng vụ! Cứ mỗi lần sau lễ Giáng Sinh, chúng ta lại được hân hoan cùng với Giáo Hội mừng kính trọng thể lễ Thánh Gia Thất. Nhìn vào Thánh Cả Giu-su, Đức Ma-ri-a và Chúa Giê-su Hài Đồng, chúng ta không khỏi bồi hồi suy xét, noi gương, học hỏi nơi gia đình Thánh Gia. Với bao nỗi gian truân khó khăn xoay quanh mỗi gia đình, cũng như vấn nạn về gia đình hiện nay, chúng ta không quên những niềm vui thường ngày trong gia đình, dù nhỏ bé đơn sơ, và đôi lúc khó nhận ra. Trên hết, là một gia đình, chúng ta càng xác tín và sống phó thác, cậy trông hơn, đặc biệt trong thời điểm hiện nay.

Như tại Việt Nam, mỗi khi đến lễ Tết Nguyên Đán, các giáo xứ ở Nhật Bản cũng đều chuẩn bị một câu chúc ngắn gọn xúc tích, có thể lấy từ Kinh Thánh, được làm phép trong Thánh lễ đầu năm dương lịch, sau đó phát cho mỗi người, và họ thường treo trước cửa phòng, trước cửa nhà hoặc một nơi nào đó trang nghiêm như nhắc nhở họ sống lời chúc ấy, cũng như chia sẻ thông điệp ấy suốt một năm. Với tinh thần ấy, giáo xứ con năm nay chọn câu: “Sống kiên vững trong đức tin-cậy-mến” (x. 1Cr 13, 13). Thời gian phát dịch, ai ai cũng lo sợ, nhà nhà phải giữ khoảng cách, người người tuân giữ những biện pháp phòng ngừa cơ bản, và hạn chế mọi sinh hoạt cộng đồng nơi giáo xứ, trường học, v.v…Ngay cả đến bây giờ, tình hình đại dịch vẫn chưa được kiểm soát!

Với tất cả những gì chúng ta đang cảm nhận, lắng nghe, chứng kiến hằng ngày qua cuộc sống thường nhật, thiết nghĩ có lẽ chúng ta trở nên lạc lối, hoảng sợ, thu mình và tệ hơn là thơ ơ, xa cách, nếu chúng ta không có đức tin, đức cậy, đức mến! Như ai trong chúng ta đều biết rõ, đây là ba nhân đức đối thần. Nói khác đi, chúng ta được lãnh nhận ba nhân đức này từ Thiên Chúa, chứ chẳng giống như mọi nhân đức tốt lành thánh thiện khác mà chúng ta có thể tập luyện, đắc thủ. Hơn nữa, vì là nhân đức được lãnh nhận từ Thiên Chúa, nên dù con người có thành công, giỏi dang, xuất chúng đến đâu cũng không thể nào tạo ra được.

Chính nhờ lòng tin vững mạnh vào Thiên Chúa, mà ông Áp-ram được đổi tên thành Áp-ra-ham, là cha của kẻ tin, và là tổ phụ của dân tộc đông đảo như sao trên trời, như cát bãi biển, “hãy ngước mắt lên trời, và thử đếm các vì sao, xem có đếm nỗi không”. Thiên Chúa lại phán: “Dòng dõi ngươi sẽ như thế đó!”” (x. St 15, 5; Dt 11, 12). Vì ông đã tin Ngài, nên ông được kể là người công chính (x. St 15, 6). Chưa hết, tác giả thư gửi cho tín hữu Do Thái đã khẳng định: nhờ đức tin, mà ông Áp-ra-ham vâng nghe và ra đi như Chúa phán bảo, mặc dù ông không biết đích đến là đâu. Nhờ đức tin, khi bị thử thách sát tế đứa con duy nhất mà Thiên Chúa trao ban, Áp-ra-ham đã không ngần ngại thực hiện (x. Dt 11, 8. 17). Quả thật, đức tin đã khiến ông sống phó thác trọn vẹn vào Thiên Chúa, dù không biết tương lai ra sao, không biết nơi sắp đến, thậm chí hy sinh chính người con mà Chúa trao ban. Có lẽ, những gì chúng ta cảm nghiệm và trải qua khác biệt với ông Áp-ra-ham, tuy nhiên, một điều chung nhất chính là đức tin, đức cậy và đức mến mà Thiên Chúa đã ân ban, đồng hành, nâng đỡ, nuôi dưỡng mọi lúc trong đời chúng ta.

Là con cháu tổ phụ Áp-ra-ham, chắc hẳn ông Si-mê-on và bà An-na cũng được thừa kế ân huệ sống tín thác, nhẫn nại chờ trông, đặt hết niềm hy vọng vào kế hoạch của Thiên Chúa “…được Thánh Thần linh báo cho biết: Ông sẽ không chết trước khi thấy Đấng Ki-tô” (x. Lc 2, 26), và “bà không rời khỏi đền thờ, đêm ngày ăn chay cầu nguyện phụng sự Chúa” (Lc 2, 37). Nhờ vào đức tin không lay chuyển, đức cậy kiên vững, và lòng mến dạt dào, mà ông bà đã được tận mắt chứng kiến, tận tay ẵm bồng Đấng Cứu Độ, và tâm hồn hân hoan mừng vui, miệng lưỡi tung hô Thiên Chúa (x. Lc 2, 29-32). Mặc khác, hơn ai hết, gia đình Thánh Gia chính là mẫu gương sống trọn vẹn nhân đức tin-cậy-mến, tuy đoạn trình thuật Tin Mừng theo Thánh Lu-ca 2, 22-40 không nói chi tiết, chỉ mô tả lời tiên tri của ông Si-mê-on nói với Đức Ma-ri-a, và kết thúc với hai câu vỏn vẹn nhưng đầy ý nghĩa cho bối cảnh gia đình chúng ta hiện nay “Khi hai ông bà hoàn tất mọi điều theo luật Chúa, thì trở lại xứ Ga-li-lê-a, về làng Na-da-rét. Và con trẻ lớn lên, thêm mạnh mẽ, đầy khôn ngoan, và ơn nghĩa Thiên Chúa ở cùng Ngài” (Lc 2, 39-40). Dù phải đối diện với cuộc sống đơn nghèo, bao nỗi truân chuyên, khó khăn, gian nan nơi làng quê Na-da-rét, nhưng Đức Mẹ và Thánh Giu-se đã luôn chu toàn bổn phận làm cha làm mẹ, sống tin tưởng, phó thác, cậy trông, thực thi giới răn với cả lòng mến, chăm sóc, nuôi dạy Chúa Hài Đồng lớn lên kể cả về mặt thể lực, trí lực và đầy tràn ơn nghĩa với Chúa, cũng như trước mặt muôn người.

Cuộc sống gia đình chúng ta hiện nay, thời đại bây giờ biến chuyển nhanh chóng và khác xa với gia đình Thánh gia, nhưng một điều chung bất biến đó là vai trò của cha mẹ đối với con cái, mối quan tâm ân cần dạy dỗ con cái, và tình thân thắm thiết gần gũi của con cái với cha mẹ, cũng như của cha mẹ với con cái trong gia đình. Như gia đình Thánh Gia đã hết mực sống đức tin-cậy-mến dù cho hoàn cảnh nào, thì mỗi gia đình chúng ta nên noi theo, nỗ lực, hỗ trợ nhau trong tin yêu, hy vọng, và để Chúa làm trung tâm gia đình mình qua mọi sinh hoạt thường nhật. Được như vậy, chúng ta sẽ cảm nhận sâu sắc lời kinh nguyện trong nghi thức làm phép nhà: “…Ðể khi ở trong nhà này, họ cảm thấy Chúa là nơi nương tựa; khi đi xa nhà này, họ vui mừng có Chúa là bạn đồng hành; và khi trở về nhà này, họ được Chúa hiện diện luôn mãi, cho đến ngày họ được hạnh phúc viên mãn trong nhà Cha nơi Chúa đã dọn sẵn cho họ…”.

Lạy Thánh Gia Na-da-rét
Dù cho cuộc sống giá rét đêm sương
Tâm hồn không chút vấn vương
Chẳng hề quên lãng yêu thương mỗi ngày.
Nguyện xin gia đình hăng say
Tin yêu-cậy-mến, thẳng ngay giữa đời.
Cõi lòng chan chứa rạng khơi
Mẹ cha nuôi dưỡng, hết lời bảo ban
Đoàn con ân cần chia san
Kính yêu cha mẹ, bình an sớm chiều. Amen.