“Trăm năm trong cõi người ta” (Kiều)
Dễ gì tìm được “người ta tốt lành” !
Người ta láu cá lanh chanh,
Người ta chèn ép, đua tranh, tội tù...
Người ta kiêu ngạo, đui mù,
Người ta chia rẽ, hận thù, giết nhau.
Người ta bệnh hoạn yếu đau,
Người ta vô cảm sở cầu lợi danh.
Người ta dối trá tinh ranh,
Người ta phản bội sở khanh thấp hèn.
Người ta ích kỷ nhỏ nhen,
Người ta hời hợt đua chen hão huyền.
Người ta đau khổ truân chuyên,
Người ta thất vọng hết điên lại khùng.
Người ta độc ác muôn trùng,
Người ta vất vả lao lung một đời.
Người ta trác táng ăn chơi,
Người ta mỏi mệt tơi bời xác thân.
Người ta bội nghĩa vong ân,
Người ta bất kể “gieo vần phu thê”.
Người ta khoác lác u mê,
Người ta tham dục, đam mê, biếng lười.
Người ta khóc, người ta cười,
Người ta chết, người ta rời bến mê !...
Trăm năm “một cõi đi về”,
Làm “người ta tốt” khó bề làm sao !
Thôi thì ngước mắt lên cao,
Nguyện cầu Thượng Đế dạt dào thi ân.
Phận mình mỗi bước ân cần,
Dõi theo “Chính Lộ” xoay vần tháng năm.
Mỗi ngày một chút chuyên chăm,
Lắng nghe Lời Chúa âm thầm bước đi.
Thế gian rồi sẽ đến kỳ,
Men thì dậy bột muối thì cá tươi.
“Người ta” ai cũng một thời,
Làm “người ta tốt” một đời phúc vinh.
Sơn Ca Linh (4.9.2021)