1. Cựu thư ký của Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô XVI làm tân Sứ thần tại Maroc
Hôm mùng 08 tháng Mười Hai vừa qua, Đức Thánh Cha Phanxicô đã bổ nhiệm Đức Tổng Giám Mục Alfred Xuereb làm tân Sứ thần Tòa Thánh tại Vương quốc Maroc.
Đức Tổng Giám Mục Xuereb người Malta, năm nay 65 tuổi (1958), từng phục vụ tại Phủ Quốc vụ khanh Tòa Thánh, trước khi được Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô XVI chọn làm thư ký thứ hai của ngài từ năm 2007, phụ tá cho Đức ông Gaeswein người Đức. Sau đó ngài tiếp tục nhiệm vụ này với Đức Thánh Cha Phanxicô trong thời gian ngắn trước khi được bổ nhiệm tổng thư ký Bộ kinh tế của Tòa Thánh vào năm 2014.
Bốn năm sau đó, Đức ông Xuereb được bổ nhiệm làm Tổng giám mục Sứ thần Tòa Thánh tại Nam Hàn và Mông Cổ. Nay ngài được chuyển sang làm Sứ thần Tòa Thánh tại Vương quốc Maroc. Trong số gần 34 triệu dân cư tại đây, hầu hết theo Hồi giáo và chỉ có 1%, khoảng 30.000 tín hữu Công Giáo. Tuy bé nhỏ, nhưng Công Giáo tại đây cũng có một vị Hồng Y là Cristobal Lopez Romero, Dòng Don Bosco, Tổng giám mục Giáo phận Rabat.
2. Đức Cha Strickland có thể cử hành thánh lễ ở Tyler, mặc dù ngài cho biết ngài được khuyên nên rời đi
Đức Giám Mục vừa bị cách chức Joseph Strickland đã được khuyên rời khỏi Giáo phận Tyler, Texas trước đây của ngài, nhưng ngài không được thông báo rằng ngài không thể cử hành Thánh lễ công khai ở đó, ngài nói với Register.
“Tôi không nhận được chỉ thị nào như vậy,” Đức Giám Mục Strickland nói bằng văn bản vào tối thứ Năm, trả lời một báo cáo rằng ngài đã bị cấm cử hành Thánh lễ trong giáo phận.
Đức Thánh Cha Phanxicô đã cách chức Giám mục Strickland, một người hay chỉ trích Đức Giáo Hoàng, khỏi chức vụ nhà lãnh đạo Giáo phận Tyler ở Đông Texas gần bốn tuần trước, vào ngày 11 tháng 11. Đức Thánh Cha đã bổ nhiệm Giám mục Joe Vasquez, giám mục của Austin gần đó, làm Giám Quản Tông Tòa của Giáo phận này cho đến khi có giám mục mới được bổ nhiệm.
“Giám mục Vasquez nói rằng có thể là một ý kiến hay đối với tôi khi rời giáo phận, đó là một gợi ý,” Đức Cha Strickland nói với Register.
Đức Giám Mục Strickland, người đang tĩnh tâm, đã chuyển những câu hỏi tiếp theo đến Đức Giám Mục Vasquez, nói rằng: “Ngài là người chịu trách nhiệm”.
National Catholic Register đã liên hệ với phát ngôn nhân của Giáo phận Tyler vào tối thứ Năm và Giáo phận Austin vào đầu ngày thứ Sáu, nhưng cho đến thời điểm viết bài này vẫn chưa nhận được phản hồi.
Vào chiều thứ Năm, LifeSite News đưa tin rằng Đức Giám Mục Strickland “đã bị cấm cử hành Thánh lễ tại Giáo phận Tyler, Texas,” trích dẫn một nguồn tin giấu tên nói rằng các nhân viên giáo phận đã được thông báo trong một cuộc họp nhân viên gần đây “rằng Đức Cha Strickland không thể cử hành Thánh lễ tại giáo phận, ngài có thể làm như vậy ở nơi khác.”
Đức Cha Strickland thường xuyên chỉ trích Đức Thánh Cha Phanxicô, là điều mà nhiều nhà quan sát tin rằng đã dẫn đến việc ngài bị cách chức. Ngài cũng trì hoãn việc thực hiện các hạn chế của Đức Giáo Hoàng đối với Thánh lễ bằng tiếng Latinh.
Vào tháng 5, Giám mục Strickland đã đưa ra một tuyên bố công khai nói rằng ngài tin rằng Đức Thánh Cha Phanxicô là giáo hoàng hợp pháp, nhưng nói thêm: “… Tôi bác bỏ chương trình phá hoại Kho tàng Đức tin của Đức Giáo Hoàng. Hãy dõi theo Chúa Giêsu.”
Vào cuối tháng 6, Vatican đã cử hai giám mục khác đến Giáo phận Tyler để điều tra công việc quản lý của Đức Cha Strickland ở đó.
Khoảng bốn tháng rưỡi sau, Giám mục Strickland bị cách chức mà không có lời giải thích công khai. Chức vụ hiện tại của ngài là giám mục nghỉ hưu không được bổ nhiệm, mặc dù ở tuổi 65, ngài trẻ hơn 10 tuổi so với tuổi nghỉ hưu theo giáo luật.
Source:National Catholic Register
3. 40 năm sau, khi người phụ nữ Pháp gặp lại kẻ tra tấn Đức Quốc xã đã từng hành hạ cô
Tờ National Catholic Register có kể câu hay về gương tha thứ trong một bài báo có nhan đề “What Happened When This Woman Met Her Nazi Torturer” nghĩa là “Điều gì đã xảy ra khi người phụ nữ này gặp kẻ tra tấn Đức Quốc xã”. Xin kính mời quý vị và anh chị em theo dõi bản dịch sang Việt Ngữ qua phần trình bày của Túy Vân.
Đây là câu chuyện về một phụ nữ trẻ, một nghệ sĩ piano tài năng, sau cuộc xâm lược của Đức Quốc xã vào Pháp, cô bắt đầu làm việc cho quân Kháng chiến. Sau đó, việc bắt giữ và tra tấn dưới bàn tay của Gestapo đã khiến cô bị tàn tật và đau đớn tột cùng trong suốt quãng đời còn lại. Không cần phải nói, cô đã không thể thực hiện được mong muốn trở thành một nghệ sĩ piano hòa nhạc mà cô hằng ấp ủ trong lòng mình.
Trong những thập kỷ sau đó, Maïti Girtanner, một tín hữu Công Giáo sùng đạo, đã phải vật lộn với cơn giận dữ và cảm giác trả thù mà sự tra tấn đã để lại cho cô. Cô không hề biết rằng bác sĩ Đức Quốc xã đã tra tấn cô cũng đã sống sót sau Thế chiến thứ hai. Cô càng không thể ngờ rằng 40 năm sau lần gặp bác sĩ đầu tiên, con đường của họ lại gặp nhau một lần nữa.
Vào tháng 3 năm 2014, một cáo phó xuất hiện trên tờ The Times kể về cái chết gần đây của Maïti Girtanner. Người phụ nữ gốc Thụy Sĩ này và câu chuyện của cô không được khán giả nói tiếng Anh biết đến nhiều. Câu chuyện đó đến từ một thời đại khác, những năm đau thương của Thế chiến thứ hai, tuy nhiên, cáo phó đã kể lại câu chuyện của Girtanner cho thời đại chúng ta. Đó là câu chuyện về sự đau khổ của con người và cách đáp lại nó. Câu chuyện của cô một lần nữa nhắc nhở chúng ta về lối thoát thực sự duy nhất khỏi nỗi đau khổ và tàn dư đau đớn của nó.
Khi quân đội của Hitler chiếm được Paris vào năm 1940, Marie Louise Alice Eleonore, được biết đến với cái tên Maïti Girtanner mới 18 tuổi. Cô sinh ra trong một gia đình nhạc sĩ. Ngay từ đầu, cô đã chứng tỏ rằng mình cũng là một nhạc sĩ tài năng khi tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên khi mới 9 tuổi. “Tôi đã biết từ khi còn trẻ rằng con đường của tôi đã được vạch sẵn cho tôi. Tôi vốn định trở thành một nghệ sĩ dương cầm; âm nhạc là cuộc sống của tôi.”
Tuy nhiên, từ mùa hè năm 1941, Girtanner đã tham gia vào một mạng lưới bí mật. Lúc đó cô đang giúp đỡ quân kháng chiến Pháp. Cô đã biểu diễn piano cho giới tinh hoa của Đức Quốc xã khi đó đang xâm lược nước Pháp. Tuy nhiên, trong khi làm như vậy, cô đang thu thập thông tin tình báo cho người Pháp chống lại sự xâm lược của Đức. Thật bất ngờ, cô bị bắt vào tháng 10 năm 1943. Sau đó cô bị đưa đến trại giam dành cho những thành viên của quân Kháng chiến bị bắt tại Hendaye.
Chính tại trung tâm này, Girtanner đã bị tra tấn bởi một bác sĩ trẻ của Đức Quốc xã tên là Leo. Anh ta đã làm tổn thương hệ thống thần kinh trung ương của cô. Kết quả là cô ấy sẽ không bao giờ có thể chơi piano được nữa.
Đến tháng 2 năm 1944, cô vẫn bị giam giữ và gần như không thể đứng vững nếu không được trợ giúp vì bị đối xử tệ bạc. Sau đó, cô đã được cứu thoát khỏi thử thách nhờ sự xuất hiện của Hội Hồng Thập Tự và sau đó phải vào bệnh viện.
Phần còn lại của cuộc đời cô phải trải qua trong nỗi đau mãn tính. Mặc dù không thể chơi piano nhưng niềm khao khát mãnh liệt được sáng tác âm nhạc một lần nữa của Girtanner không bao giờ rời bỏ cô. Ngoài ra, do bị tra tấn, cô cũng bị từ chối khả năng có một gia đình hoặc có được bất cứ điều gì giống như cuộc sống bình thường mà cô đã từng có trước năm 1940. Dần dần, thực tế đã khiến cô nhận ra rằng trong suốt quãng đời còn lại của mình, cô đã phải chịu đựng một sự tra tấn khác vượt xa dấu vết tra tấn thể chất của cô ấy.
Luôn sùng đạo, sau đó, cô bám chặt vào đức tin hơn bao giờ hết, và gia nhập Dòng Ba Đa Minh. Trong một lá thư cô viết cho một người bạn, cô chỉ nói rằng: “Tôi sẽ không tạo ra bi kịch cho cuộc đời mình.”
Câu chuyện của Girtanner cho đến nay rất đáng chú ý ở nhiều khía cạnh. Cuộc sống của cô càng trở nên quan trọng hơn trong những năm sau chiến tranh khi cô suy ngẫm về những gì đã gây ra cho mình. Ở một mức độ khác, cô nhận thức được rằng cô phải đối mặt với một sự lựa chọn: sống một cuộc đời luôn căm ghét người đàn ông đã khiến cô tàn tật hoặc chọn tha thứ cho anh ta. Cô đã bắt đầu hiểu rằng sự tha thứ không bao giờ chỉ là một ý tưởng trí tuệ; thay vào đó, nó phải là thứ gì đó hướng tới ai đó. Cô viết: “Sự tha thứ không đến một cách trừu tượng; nó kêu gọi một ai đó mà nó có thể được gửi đến, một ai đó mà nó có thể được tiếp nhận.” Cô bắt đầu cầu nguyện cho những kẻ bắt giữ cô, đặc biệt là cho vị bác sĩ trẻ đã tra tấn cô.
Năm 1984, bất ngờ như khi bị bắt vào năm 1943, Girtanner đã được liên lạc với Leo, cựu bác sĩ Đức Quốc xã.
Leo bây giờ đã già và ốm yếu. Gần đây được chẩn đoán mắc bệnh nan y, anh ta sợ chết. Anh nhớ đến người phụ nữ trẻ Công Giáo, người ngay cả khi bị anh tra tấn vẫn bám chặt vào niềm tin của cô vào Chúa và thiên đường. Leo viết thư hỏi xem Girtanner có còn tin vào những điều như vậy không. Cô viết lại và nói với anh rằng cô vẫn tin. Điều này dẫn đến việc liên lạc nhiều hơn, đặc biệt là về những gì đã xảy ra giữa họ khoảng 40 năm trước đó. Leo lên đường đến thăm Girtanner.
Trước những ký ức đau buồn mà cuộc trao đổi thư từ của họ chắc hẳn đã gây ra cho Girtanner, người ta chỉ có thể đoán được những suy nghĩ và cảm xúc mà cô đã trải qua khi chờ đợi vị khách của mình. Tuy nhiên, có lẽ, cô cũng biết rằng cuộc gặp gỡ thứ hai này sẽ mang tính quyết định đối với cả cô và Leo cũng như lần đầu tiên của họ 40 năm trước.
Khi vị bác sĩ cũ đến nhà của “bệnh nhân” cũ của mình, ông đã cầu xin sự tha thứ của cô. Cô ôm đầu anh trong tay và hôn nó. Sau đó, trong khi ôm lấy anh, cô đã tha thứ cho anh.
Sau đó, cô nói: “Tôi ôm lấy anh ta để thả anh ta vào trái tim của Chúa. Và khi tôi làm vậy anh ta thì thầm: 'Hãy tha thứ cho tôi.'“
Một món quà nào được trao cho Leo ngày hôm đó, và một món quà khác lớn hơn cũng được trao cho Girtanner. Cô đã cầu nguyện suốt 40 năm để có được sức mạnh tha thứ. Bởi vì cô biết rằng, bằng hành động đó, cô cũng sẽ được giải thoát. Về ngày đó sau này cô ấy sẽ nói: “Tha thứ cho anh ta đã giải phóng tôi.”
Trong cuộc gặp gỡ hoàn toàn không lường trước đó vào năm 1984, những lời cầu nguyện của Maïti Girtanner đã được đáp lại một cách nhiệm mầu.
Source:National Catholic Register