Đức Tổng Giám Mục Salvatore Cordileone của tổng giáo phận San Francisco, có bài viết nhan đề “Objective Beauty of the Traditional Latin Mass Evangelizes”, nghĩa là “Vẻ đẹp khách quan của Thánh lễ Latinh truyền thống có tác dụng truyền giáo”. Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.

Khi Nhà thờ Đức Bà Paris bùng cháy vào ngày 15 tháng 4 năm 2019, cả thế giới cùng nhau thương tiếc sự mất mát của vẻ đẹp thiêng liêng, cổ kính, vĩ đại đã lay động trái tim và tâm hồn thậm chí vượt ra ngoài cả những người Công Giáo tôn thờ ở đó và những người Công Giáo trên toàn thế giới.

Khi đó tôi có ấn tượng rất mạnh với hiện tượng đó, và tôi phần nào có ấn tượng bởi một hiện tượng tương tự đang xảy ra hiện nay do có tin đồn rằng Rôma có kế hoạch đặt ra những hạn chế hơn nữa đối với việc cử hành Thánh lễ Công Giáo theo Sách lễ Rôma năm 1962 (thường được gọi là “ Thánh lễ Latinh” hay “Thánh lễ Latinh truyền thống”).

Vào ngày 3 tháng 7, hơn 40 cá nhân nổi tiếng của Anh đã ký một lá thư gửi Đức Thánh Cha Phanxicô, yêu cầu ngài duy trì quyền tham dự Thánh lễ bằng tiếng Latinh. Những người ký tên này bao gồm cả người Công Giáo và người không Công Giáo, người có đức tin cũng như người không có đức tin.

Giống như những người ký tên thỉnh nguyện năm 1971 nhằm bảo tồn Thánh lễ Latinh ở Anh, họ nhấn mạnh, ngoài những mối quan tâm về mặt tâm linh, còn mối quan tâm đối với di sản văn hóa của thế giới nếu Thánh lễ Latinh trở nên khó trải nghiệm hơn. Trong bản kiến nghị của riêng mình, những người ký tên đã trích dẫn ngôn ngữ của bản kiến nghị 'Agatha Christie' năm 1971 để khẳng định rằng “'nghi thức được đề cập, trong văn bản Latinh tuyệt vời của nó, cũng đã truyền cảm hứng cho những thành tựu vô giá... của các nhà thơ, triết gia, nhạc sĩ, kiến trúc sư, họa sĩ và các nhà điêu khắc ở mọi quốc gia và thời đại. Vì vậy, nó thuộc về nền văn hóa phổ quát.”

Đối với mối quan tâm này, các bên ký kết hiện tại bổ sung thêm tiếng nói của riêng mình: “Phụng vụ truyền thống là một 'thánh đường' của văn bản và cử chỉ, phát triển như những tòa nhà đáng kính đã làm trong nhiều thế kỷ. Không phải ai cũng đánh giá cao giá trị của nó và điều đó không sao cả; nhưng phá hủy nó có vẻ là một hành động không cần thiết và thiếu tế nhị trong một thế giới mà lịch sử có thể dễ dàng bị lãng quên.”

Họ nhấn mạnh: “Lời kêu gọi này, giống như lời kêu gọi trước đó, là 'hoàn toàn đại kết và phi chính trị'.... Chúng tôi cầu xin Tòa thánh xem xét lại bất kỳ hạn chế nào nữa đối với việc tiếp cận di sản văn hóa và tinh thần tráng lệ này.”

Việc một trong những người ký tên là nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng Bianca Jagger nhấn mạnh bản chất phi chính trị và phi ý thức hệ của yêu cầu. Chắc chắn “sự cứng nhắc” không thể giải thích được tình yêu tuôn trào phi thường và đa dạng như vậy đối với hình thức phụng vụ này.

Tôi lo ngại rằng ấn tượng sai lệch về những người yêu thích Thánh lễ Latinh đã hình thành do một số kẻ cực đoan trên internet. Như lời thỉnh cầu này và những lời thỉnh cầu trước đó chứng minh, Thánh lễ Latinh có một sức hấp dẫn toàn diện một cách kỳ lạ.

Hầu hết những người tham dự Thánh lễ Latinh cũng tham dự Novus Ordo (thường được gọi là Thánh lễ của Vatican II). Họ biết rằng trở thành người Công Giáo có nghĩa là chúng ta phải ở trong thuyền của Thánh Phêrô, cho dù biển cả có giông bão đến đâu. Họ không chống báng Thánh lễ mới nhưng biện hộ cho hình thức thánh lễ mà họ yêu thích, nó nuôi dưỡng và truyền cảm hứng cho họ - thực sự, đến mức họ chiếm một tỷ lệ hữu hình trong số những người tiếp tục trở thành người sáng tạo nghệ thuật và vẻ đẹp mới mà thế giới chia sẻ và ăn mừng. Đây là lý do tại sao Thánh lễ Latinh đã thu hút được sự ủng hộ của những người không có đức tin, những người hiểu được vai trò quan trọng của nó trong việc tạo dựng nền văn minh phương Tây.

Những người ký tên vào bản kiến nghị gần đây nhất bao gồm nhiều nhạc sĩ cổ điển vĩ đại - ca sĩ, nghệ sĩ piano, nghệ sĩ cello, nhạc trưởng và tất nhiên bao gồm cả Ngài James MacMillan, người dẫn đầu nỗ lực thỉnh nguyện này. MacMillan là nhà soạn nhạc cổ điển Công Giáo nổi tiếng nhất và được biểu diễn nhiều nhất trong thời đại chúng ta. Stabat Mater của ông được Vatican ủy quyền và biểu diễn tại Nhà nguyện Sistina.

Các nghệ sĩ quan trọng khác bao gồm tiểu thuyết gia, nhà biên kịch và đạo diễn phim nổi tiếng Julian Fellowes, người đã giành được Giải Oscar, Giải Emmy và Giải Tony. Fellowes có lẽ được biết đến nhiều nhất với vai trò là tác giả của loạt phim truyền hình dài tập Downton Abbey. Một người ký tên khác, Andrew Lloyd-Webber, có lẽ là người sáng tạo thành công nhất các vở nhạc kịch trong thời đại chúng ta (bao gồm Cats, Evita, Joseph and the Amazing Technicolor Dream Coat và vở kịch Passion hiện đại Jesus Christ Superstar).

Những người ký tên thỉnh nguyện “Agatha Christie” còn bao gồm các nghệ sĩ và nhân vật văn học nổi tiếng, như nhà thơ Robert Lowell, Robert Graves, David Jones và nhà thơ đoạt giải của Anh Cecil Day-Lewis; các tiểu thuyết gia như Graham Greene, Nancy Mitford, Djuna Barnes và Julian Green, cũng như nhà văn truyện ngắn nổi tiếng nhất người Á Căn Đình Jorge Luis Borges, người có tác phẩm văn học đã khai sinh ra phong trào “chủ nghĩa hiện thực ma thuật” vào cuối thế kỷ 20 ở người Tây Ban Nha các nhà văn ở Mỹ Châu. Và hơn thế nữa, những người ký kết bao gồm cả các Giám mục Anh giáo Robert Cecil Mortimer của Exeter và John Moorman của Ripon.

Có một kiến nghị tương tự vào năm 1966, do Christine Campo, dịch giả của Marcel Proust tổ chức (một ví dụ khác về một người Công Giáo bị dán nhãn là lạc hậu, nhưng là người hiểu giá trị của Thánh lễ Latinh trong việc bảo tồn nền văn minh ngay cả theo nghĩa thế tục), và gửi tới Giáo hoàng Phaolô Đệ Lục, yêu cầu rằng Thánh lễ Latinh ít nhất phải được duy trì trong các cộng đồng tu viện. Nó thu thập chữ ký của 37 nhà văn và nghệ sĩ, trong đó có hai người đoạt giải Nobel. Trong số những người ký tên có WH Auden, Evelyn Waugh, Jacques Maritain, tiểu thuyết gia người Pháp đoạt giải Nobel Francois Mauriac, nhà soạn nhạc Benjamin Britten và Gertrud von Le Fort, tác giả cuốn Đối thoại cổ điển của người Carmelites Công Giáo, tác phẩm sau này trở thành nền tảng của một vở opera của Francis Poulenc.

Công đồng Vatican II dạy chúng ta đọc các dấu chỉ thời đại. Một tấm biển hiện đang nhìn chằm chằm vào chúng ta bằng chữ cái lớn là: Vẻ đẹp truyền giáo.

Chúng ta đang sống trong một thời đại mà chúng ta cần tận dụng sức mạnh của cái đẹp để chạm đến tâm trí, trái tim và tâm hồn, vì vẻ đẹp có phẩm chất của một trải nghiệm thực tế không thể tránh khỏi, một trải nghiệm không thể tranh cãi. Câu châm ngôn văn hóa hiện nay, “Bạn có sự thật của bạn và tôi có sự thật của tôi” dẫn đến việc từ chối thừa nhận thực tế vật lý và sinh học rõ ràng, trong khi vẻ đẹp phá vỡ quá trình nhận thức và chạm thẳng vào tâm hồn. Vẻ đẹp thánh thiêng nâng chúng ta ra khỏi thế giới thời gian và cho chúng ta một cái nhìn thoáng qua về những gì vượt thời gian, về những gì cuối cùng tồn tại, về mục tiêu và ngôi nhà cuối cùng của chúng ta là: thực tại của Thiên Chúa.

Lấy ví dụ của nhà làm phim Martin Scorsese. Bất chấp tất cả những lời chỉ trích về những mô tả gây tranh cãi của ông về các chủ đề tôn giáo, và thậm chí cả về chính Chúa của chúng ta, Scorsese là một nghệ sĩ hiện đại có trí tưởng tượng được hình thành bởi sự tương phản giữa những gì Thánh lễ Latinh truyền tải và văn hóa cứng rắn của đường phố New York. Như một hồ sơ trên tờ The New York Times năm 2016 đã nêu:

“Bên trong nhà thờ cũ, người ta thấy rõ rằng Scorsese chưa bao giờ quên theo đúng nghĩa đen - không phải sự huy hoàng của nhà thờ, cũng như sự hiện diện của đau khổ và cái chết, tội lỗi và sự cứu chuộc ở gần đó. Cha sở chỉ ra các chi tiết của cuộc trùng tu: các vị thánh được sơn lại theo màu nguyên thủy, đồ đạc trên bàn thờ bằng đá cẩm thạch và đồng thau được khôi phục lại như cũ trước nỗ lực hiện đại hóa vào năm 1970. Scorsese, người rời khu phố vào năm 1965, không cần người hướng dẫn. Anh ta biết từng centimet của nơi này. “Hãy tưởng tượng một cậu bé 8 tuổi đứng ngay đây trong chiếc áo choàng trắng, đọc kinh cầu nguyện bằng tiếng Latinh,” anh trầm ngâm thành tiếng. 'Chính là tôi.' … Tôi yêu cầu anh ta rút ra mối liên hệ giữa bộ phim năm 2016 của anh ta 'Sự im lặng' và những gì anh ta đang nhìn thấy trong nhà thờ cổ. Anh gõ nhẹ vào trán mình bằng hai ngón tay. 'Kết nối là nó chưa bao giờ bị gián đoạn. Nó liên tục. Tôi không bao giờ rời. Trong tâm trí tôi, tôi ở đây mỗi ngày.'

Trong một thời đại đầy lo âu và phi lý, vẻ đẹp là một nguồn lực hầu như chưa được khai thác để tiếp cận mọi người, đặc biệt là giới trẻ, với sứ điệp hy vọng của Tin Mừng. Còn rất nhiều việc phải làm nhưng việc tôn vinh và khuyến khích ơn gọi đặc biệt của các nghệ sĩ là một phần quan trọng của công việc lao động này.

Trong một thời đại phi Kitô giáo ngày càng trở nên khắc nghiệt đối với bất kỳ ý thức tôn giáo truyền thống nào, Giáo hội cần phải hoạt động trên mọi phương diện. Thánh lễ Latinh truyền thống và vẻ đẹp mà nó truyền cảm hứng là một trong những trụ cột đó. Việc ngay cả những người không tin cũng có thể cảm thấy bị thu hút bởi chính Thánh lễ Latinh Truyền thống đã chứng minh điểm này.

Tại sao lại ngăn chặn những phương tiện thành công trong số những phương tiện khác để kết nối với những linh hồn xa cách Chúa Kitô và đưa họ vào cuộc gặp gỡ yêu thương và cứu rỗi với Người trong sự hiệp thông với Hiền thê của Người, là Giáo hội?

Tôi tin tưởng và cầu nguyện rằng lời kêu gọi này của các nghệ sĩ và các nhân vật nổi tiếng khác của Vương Quốc Anh sẽ được nghe và nhìn thấy đúng như bản chất của nó: rằng, thay vì phân chia thế giới dưới danh nghĩa thuần khiết về ý thức hệ, nó là một cơ hội để mang lại cho thế giới cùng nhau vì cái đẹp - một con đường cuối cùng và chắc chắn sẽ dẫn đến Vẻ đẹp luôn cổ xưa, Vẻ đẹp luôn mới.


Source:National Catholic Register