XUÂN HÁT Ở BẾN ĐÒ

Nắng lung linh môi hoa
Tóc lay bay trong gió nhẹ
Lời tình nào khe khẻ
Bến đò ơi đã sang xuân

Xuân bên nầy sông, rất đỗi xuân
Em hát với mai hồng huệ cúc
Tiếng ai hát bờ bên kia nhẫn nhục
Như tiếng gọi đò đưa em sang sông

Xuân bên kia sông có nắng hồng
Gió thoang thoảng hương yêu nồng thắm
Đôi bờ xa, vẫn còn là xa lắm
Đò chiều ơi, em đang muốn sang sông

Sông thời gian dòng cuốn theo dòng
Cứ chảy xiết làm sao em qua được
Đò Anh đến kia, mời em xuống bước
Đưa em về bờ bến lạ muôn xuân

Tạ ơn Anh, ta làm lễ thành hôn
Xuân em hát ở bến Xuân Hạnh Phúc

TAN TRONG XUÂN

Em không dám gõ cửa thời gian
Sợ mùa xuân đến vội
Khi trong lòng còn đương giận dỗi
Chuyện ngắn dài trong cõi nhân sinh

Chiều đông chí không ngẫu hứng thình lình
Lạnh buốt trái tim phàm tục tử
Không gõ cửa, không chờ, không đợi
Xuân vẫn hồn nhiên đến kia rồi

Xuân muốn em tan trong nắng Xuân ngời
Em quì xuống đón mùa Xuân trọng thể
Tình xuân phả xuống cõi lòng diễm lệ
Nụ hôn nồng em đành chịu gửi trao

Tạ ơn Xuân em chưa kịp ước ao
Xuân muôn thưở vẫn ngọt ngào yêu dấu
Tan trong Xuân lòng không còn giận dỗi
Chuyện ngắn dài của cõi nhân sinh

ĐÓN XUÂN Ở PHỐ NGƯỜI

Đón Xuân ở phố người
Như mùa Xuân Ai Cập
Xuân Đất Hứa! Xuân ơi

Xuân phố người có vui
Làm sao bằng Xuân cũ
Mùa Xuân nơi quê tôi

Xuân phố người xa xôi
Cuốn đời trôi mê mãi
Tưởng là xuân rất vui

Xuân trần gian, thế thôi
Ánh đèn hoa rực rỡ
Nhưng buồn lắm, Cha ơi!

Đón Xuân ở phố đời
Nhớ mùa Xuân Vĩnh Cửu
Bên kia các tầng trời

Xuân Xuân ơi Xuân ơi
Chúa là Xuân hạnh phúc
Tôi khát khát Xuân, Người