Câu nói nổi tiếng của Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng ‘Đây là một chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước’ về việc khai thác boxit tại Tây Nguyên đã gây nên một trận cuồng phong bất bình trong dân chúng từ trong ra ngoài nước.
Giọt nước đã tràn ly.
Dù các báo đã được lệnh cấm đưa tin, nhưng rồi Đảng đã không thể dùng tay che nổi mặt trời khi xã hội thông tin đã phát triển mạnh mẽ.
Vì thế, cái ‘chủ trương lớn này’ đã được mang ra mổ xẻ, phản đối khi ồn ào quyết liệt, khi âm thầm râm ran nhưng sức nóng của nó thì quá lớn đã làm cho Đảng và Nhà nước hết sức lúng túng, bị động và có nguy cơ phơi trần bộ mặt phản động của mình.
Đó là sức nóng của lòng yêu nước trong nhân dân, dù đã qua gần 2/3 thế kỷ được Đảng lãnh đạo tuyệt đối, được giáo dục cẩn thận theo phương sách ‘Đảng bảo cho là cho, Đảng bảo bán là bán’ nhưng không thể mất đi mà vẫn âm ỉ cháy trong lòng dân Việt.
Ngay cả khi Đảng cho đội quân lâu la của mình ra trấn áp thẳng tay những người yêu nước đòi lại giang sơn Tổ quốc thì nỗi sợ hãi Đảng cố tình tạo nên nhằm bịt miệng người dân đã không có tác dụng.
Sở dĩ vậy là bởi người dân đã quá hiểu những ‘chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước’ sẽ dẫn dân tộc này đi đến đâu.
Nhìn lại vài ‘Chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước” trong quá khứ và hiện tại, nhân dân không khỏi rùng mình vì có nhiều bài học quá lớn, hậu quả nặng nề trăm năm không hàn gắn nổi.
- Chủ trương lớn: Cải cách ruộng đất
Nắm được cốt lõi của vấn đề sống còn cho Đảng là ruộng đất, tư liệu, công cụ sản xuất của nhân dân. Từ khi mới manh nha cứng cáp do được người dân nuôi dưỡng sau cuộc cách mạng mùa thu của toàn dân tộc mà Đảng đã chơi trò tháu cáy giành lấy thành công lao của mình, Đảng liền tiến hành một ‘chủ trương lớn’ là Cải cách ruộng đất vào những năm giữa thập niên 50 của thế kỷ trước.
‘Chủ trương lớn’ này của Đảng đã làm thay đổi xã hội Việt Nam đến tận từng cơ sở nhỏ nhất là cá nhân và gia đình. Số người chết oan uổng dưới bàn tay của Đảng vì tội biết làm ăn, biết làm giàu đến nay Đảng vẫn giấu nhẹm nhưng là một con số khủng khiếp.
Hậu quả không chỉ là tư liệu sản xuất trong xã hội bị phá hoại, là những người đã tức tưởi chết bởi ơn của Đảng, Bác. Hệ thống đạo đức xã hội đã đảo lộn và cứ thế theo đà trượt dốc cho đến ngày nay khi Đảng dạy con tố cha, vợ tố chồng trong bài học đấu tranh giai cấp và cướp chính quyền như một ngón nghề riêng muôn thuở của nòi Cộng sản.
- Chủ trương lớn Đảng ‘Cải tạo tư sản’
Sau khi miền Nam đất nước rơi vào tay những người Cộng sản. Cuộc ‘Cải tạo’ này của Đảng đã đập nát toàn bộ cơ bản nền kinh tế thị trường miền Nam sau ngày đất nước thống nhất để áp dụng khuôn mẫu của nền ‘kinh tế kế hoạch Xã hội Chủ nghĩa hơn hẳn’.
Hậu quả của ‘chủ trương lớn’ này là hàng loạt người đã bị tước đoạt thành quả lao động tích luỹ từ nhiều năm. Hàng loạt người vào nhà tù, hàng ngàn gia đình ly tán, những cuộc vượt biển giao tính mạng trong tay hải tặc và vùi dưới đáy biển khơi đã nhấn chìm cả miền Nam đất nước vào cơn tang tóc. Hậu quả nhãn tiền là đẩy đất nước đến suy sụp đói kém, kiệt quệ vào những năm 80 sau đó, để rồi sau này mới ‘xây dựng nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN’.
‘Chủ trương lớn’ của Đảng và Nhà nước tiếp theo là cuộc chiếm đóng đất nước Campuchia một thời gian dài, đặt đất nước vào thế phi nghĩa và bị cô lập trên thế giới. Cuộc bao vây, cấm vận của các nước kéo dài sau những nghị quyết lên án của Liên Hợp Quốc mà Đảng bỏ ngoài tai. Hậu quả là đất nước chìm trong sự tối tăm, lạc hậu, người dân tiếp tục sống cuộc sống của những con vật hai chân, chậm tiến và bị coi rẻ. Kinh tế hầu như chẳng có gì ngoài khả năng xin viện trợ, quốc phòng hầu như chỉ dựa vào ngoại bang. Chính trị bị cô lập trên toàn thế giới.
Thêm một ‘chủ trương lớn của Đảng’ trong thời kỳ đó, là xây dựng lăng Hồ Chí Minh hoành tráng, vĩ đại cho ‘kịp các nước anh em trong phe xã hội chủ nghĩa’. Việc này hoàn toàn nằm ngoài những lợi ích của đất nước, của dân tộc và ngay cả ý nguyện của người đã chết. Dù Đảng đã cố tình bao biện rằng đó là nguyện vọng của nhân dân, nhưng nhân dân chưa bao giờ được Đảng thèm để ý đến nguyện vọng của họ là gì.
Hậu quả của ‘chủ trương lớn’ này là cả đất nước đói nghèo cùng cực vẫn phải xài sang, vẫn phải chi số tiền khổng lồ hàng năm cho ‘chủ trương lớn’ này.
Thử làm con số tính toán đơn giản: Với diện tích 14 ha vùng lăng và Quảng trường 3,2 ha. Giá trị đất khu vực này tính rẻ nhất khoảng 100.000.000đồng/m2, con số đó sẽ là 17,2 ngàn tỷ đồng. Với lãi suất ngân hàng 10%/năm, mỗi năm riêng tiền đất nhân dân ta thất thu vì ‘chủ trương lớn’ này là 1,72 ngàn tỷ đồng. Nên nhớ rằng cây cầu Thanh Trì bắc qua Sông Hồng dài 12 km, rộng 33 mét, lớn nhất Việt Nam hiện nay cũng chỉ có 5,7 ngàn tỷ đồng, nghĩa là riêng tiền đất dành cho lăng Hồ Chí Minh, cứ ba năm thì mất một cây cầu Thanh Trì.
Ngoài hệ thống lăng và biết bao công trình phụ trợ được xây dựng tốn kém như bảo tàng, nơi đón tiếp, nghỉ ngơi…. Một Bộ tư lệnh bảo vệ lăng với đầy đủ quân cán, một hệ thống duy trì bảo dưỡng tốn kém vô cùng về tiền bạc và nhân lực hàng năm là một gánh nặng đặt lên đầu lên cổ nhân dân. Tất cả nhân dân phải cắn răng chịu đựng biết đến bao giờ. Số tiền đó nếu được dùng ‘xoá đói giảm nghèo’ thì con số dân được hưởng sẽ là bao nhiêu người?
Những năm gần đây, nhiều vấn đề của đất nước đã tiến hành một cách âm thầm, đầy sự ngờ vực của dân chúng. Tất cả những vấn đề đó, đều là ‘Chủ trương lớn của Đảng’. Cũng chính vì chủ trương lớn này mà nhân dân cứ thế câm miệng mà làm, cắn răng mà chịu.
Điển hình là vấn đề đàm phán biên giới Việt – Trung, Đảng đã thì thụt với Trung Quốc và ký toẹt từ bao giờ. Biên giới được hoạch định không minh bạch, rõ ràng. Nhiều nguồn tin cho biết Đảng đã cúng không cho nước ngoài số đất đai khổng lồ. Điển hình nhìn thấy được là Ải Nam Quan và Thác Bản Giốc - những địa điểm có kiểm chứng được thì rõ ràng đã mất đất.
Rồi vấn đề biển đảo, Đảng đã thi hành ‘Chủ trương lớn’ từ ngay những năm 1958 bằng công văn của Phạm Văn Đồng công nhận hải phận của Trung Quốc, nghĩa là từ bỏ hải phận của Việt Nam. Rồi vấn đề phân chia Vịnh Bắc Bộ, khu vực đánh cá chung nhưng khi người dân Việt Nam vào đánh cá thì tàu Trung Quốc bắn chết không thương tiếc, Đảng lại bắt nhân dân phải im lặng không được kêu…
Những vấn đề này đã dẫn đến nhiều tiếng nói bất bình, nhà tù đã phải chứa thêm những người chủ đất nước cần biết sự thật.
Những sự việc đó buộc nhân dân phải chấp nhận, không được có tiếng nói trở lại hay phản ứng, vì đó là ‘Chủ trương lớn của Đảng’.
Việc xa thì thế, việc gần thì mới đây thôi, khu Hoàng thành Thăng Long – một dấu tích ngàn năm của lịch sử dựng nước và giữ nước của cha ông - đã bị Đảng dùng máy đào thuỷ lợi để ‘khai quật’ và phá nát hàng năm trời báo chí mới mò ra được.
Đó cũng là ‘Chủ trương lớn’ của Đảng nên Đảng cứ làm. Nhân dân không cần biết, vì rằng giữ lại khu Hoàng thành Thăng Long, thì Đảng sẽ trả lời ra sao với dân khi dân được biết Hoàng Thành không chỉ là mấy trăm mét vuông hiện đã khai quật. Cả nhiều triều đại lịch sử đã nằm trong khu vực xây dựng lăng Hồ Chí Minh, Quảng trường Ba Đình và những công trình lân cận. Vậy khi làm lăng Hồ Chí Minh, Đảng đã xử lý thế nào với khu Hoàng Thành dưới đó? Hay Đảng đã đào đổ đi đâu dấu tích của cha ông đất Việt? Thôi đã chót thì phải chét, đành đào tất cả đổ đi cho nhẹ tội.
‘Chủ trương lớn của Đảng’ phá nát Hội Trường Ba Đình cũng không nằm ngoài mưu tính này. Ngay sát bên khu vực khai quật Hoàng Thành Thăng Long, hội trường Quốc hội mới sẽ góp phần xoá dấu tích Hoàng Thành càng nhanh càng tốt, giống như cách rửa tay của một tên tội đồ trước khi mặt trời mọc.
Rồi mở rộng thủ đô Hà Nội, chắc chắn người dân biết tỏng tòng tong cái mẹo vặt của mấy tay cộm cán trong Đảng muốn mở nhanh, mở gấp Hà Nội hết đất Hà Tây để nhằm mục đích gì, đâu phải để được cái Thủ đô lớn thứ hai thế giới cho oai. Nhưng nếu không mở rộng, đất Hà Tây không lên giá, thì các ngân hàng do con ông cháu cha dựng lên đã đầu tư mua đất trong đó sẽ bán cho ai.
Vấn đề này cũng nhằm trong ‘chủ trương lớn của Đảng’ nên Quốc hội dù muốn hay không vẫn được chỉ thị phải giơ tay. Thế là xong, ‘chủ trương lớn của Đảng’ đã thành công tốt đẹp.
Chuyện boxit Tây Nguyên được Đảng âm thầm cho thực hiện từ lâu, khi quân Tàu đua nhau rầm rập kéo vào Tây Nguyên – mái nhà Đông Dương - nhân dân vẫn không được biết. Mãi đến khi ngộ ra được nguy cơ rắn vào tận chuồng gà, nhân dân tá hoả tam tinh, thì Đảng lại phán ‘Đây là chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước”(!)
Những tưởng rằng với cách ra uy doạ dẫm đó, nhân dân sẽ chẳng thằng nào dám mở mồm, dại gì mà chống lại ‘chủ trương lớn’ nếu không muốn mất mạng?
Nhưng, thời thế đã khác. Những người còn tâm huyết với giang sơn, lãnh thổ đất nước và dân tộc đã không thể ngồi im cho những Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc thời hiện đại mặc sức phá nát cơ đồ, đưa dân tộc ta một lần nữa vào vòng nô lệ Bắc thuộc.
Tất cả đã đồng thanh lên tiếng. Đến đây thì Đảng hoảng, công tác trấn an được bộ sậu được đưa ra khẩn cấp thi hành. Báo chí nhà nước được lệnh im ắng từ lâu, nhưng trước sức ép của lòng dân bất bình, Đảng buộc phải để cho vài lời lên tiếng.
Nhớ lại bộ máy tuyên truyền này của Đảng, đã không thiếu cách để Đảng bịt miệng những người muốn có tiếng nói theo lương tri. Điển hình là ngày hôm nay, Đảng cho đình bản tạp chí Du lịch vì tội dám cổ vũ cho tiếng nói yêu nước thương nòi, cổ vũ những người đã thể hiện tinh thần ái quốc mà không biết rằng chỉ có Đảng mới được có độc quyền yêu nước – yêu nước theo cách của Đảng.
Thế mới hay, các bộ luật Đảng cho dựng lên loè thiên hạ nhưng Đảng lại ngồi xổm lên nó – Đảng chỉ quen xài luật rừng mà thôi.
Thời thế đã đổi thay, vận nước đang hồi suy vi, cơn bão dữ dội của làn sóng đỏ Cộng sản tác oai tác quái một thời gian dài nay đã lộ mặt. Những người tâm huyết với đất nước, với giang sơn dù đã bị nhồi sọ bao nhiêu năm dưới họng súng đã không còn tin vào những lời đường mật. Nhân dân Việt Nam đã bước qua sự cuồng tín về một chủ nghĩa hư vô nhằm lừa mị để đem lại quyền lợi và chức tước cho một nhóm người ngồi xổm trên lợi ích toàn dân tộc.
Vì vậy, những ‘Chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước’ đã bị nhân dân vạch trần, đó chỉ là con đường bán nước, hại dân.
Giọt nước đã tràn ly.
Dù các báo đã được lệnh cấm đưa tin, nhưng rồi Đảng đã không thể dùng tay che nổi mặt trời khi xã hội thông tin đã phát triển mạnh mẽ.
Vì thế, cái ‘chủ trương lớn này’ đã được mang ra mổ xẻ, phản đối khi ồn ào quyết liệt, khi âm thầm râm ran nhưng sức nóng của nó thì quá lớn đã làm cho Đảng và Nhà nước hết sức lúng túng, bị động và có nguy cơ phơi trần bộ mặt phản động của mình.
Đó là sức nóng của lòng yêu nước trong nhân dân, dù đã qua gần 2/3 thế kỷ được Đảng lãnh đạo tuyệt đối, được giáo dục cẩn thận theo phương sách ‘Đảng bảo cho là cho, Đảng bảo bán là bán’ nhưng không thể mất đi mà vẫn âm ỉ cháy trong lòng dân Việt.
Ngay cả khi Đảng cho đội quân lâu la của mình ra trấn áp thẳng tay những người yêu nước đòi lại giang sơn Tổ quốc thì nỗi sợ hãi Đảng cố tình tạo nên nhằm bịt miệng người dân đã không có tác dụng.
Sở dĩ vậy là bởi người dân đã quá hiểu những ‘chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước’ sẽ dẫn dân tộc này đi đến đâu.
Nhìn lại vài ‘Chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước” trong quá khứ và hiện tại, nhân dân không khỏi rùng mình vì có nhiều bài học quá lớn, hậu quả nặng nề trăm năm không hàn gắn nổi.
- Chủ trương lớn: Cải cách ruộng đất
Nắm được cốt lõi của vấn đề sống còn cho Đảng là ruộng đất, tư liệu, công cụ sản xuất của nhân dân. Từ khi mới manh nha cứng cáp do được người dân nuôi dưỡng sau cuộc cách mạng mùa thu của toàn dân tộc mà Đảng đã chơi trò tháu cáy giành lấy thành công lao của mình, Đảng liền tiến hành một ‘chủ trương lớn’ là Cải cách ruộng đất vào những năm giữa thập niên 50 của thế kỷ trước.
‘Chủ trương lớn’ này của Đảng đã làm thay đổi xã hội Việt Nam đến tận từng cơ sở nhỏ nhất là cá nhân và gia đình. Số người chết oan uổng dưới bàn tay của Đảng vì tội biết làm ăn, biết làm giàu đến nay Đảng vẫn giấu nhẹm nhưng là một con số khủng khiếp.
Hậu quả không chỉ là tư liệu sản xuất trong xã hội bị phá hoại, là những người đã tức tưởi chết bởi ơn của Đảng, Bác. Hệ thống đạo đức xã hội đã đảo lộn và cứ thế theo đà trượt dốc cho đến ngày nay khi Đảng dạy con tố cha, vợ tố chồng trong bài học đấu tranh giai cấp và cướp chính quyền như một ngón nghề riêng muôn thuở của nòi Cộng sản.
- Chủ trương lớn Đảng ‘Cải tạo tư sản’
Sau khi miền Nam đất nước rơi vào tay những người Cộng sản. Cuộc ‘Cải tạo’ này của Đảng đã đập nát toàn bộ cơ bản nền kinh tế thị trường miền Nam sau ngày đất nước thống nhất để áp dụng khuôn mẫu của nền ‘kinh tế kế hoạch Xã hội Chủ nghĩa hơn hẳn’.
Khai thác bauxite ở Nhân Cơ |
‘Chủ trương lớn’ của Đảng và Nhà nước tiếp theo là cuộc chiếm đóng đất nước Campuchia một thời gian dài, đặt đất nước vào thế phi nghĩa và bị cô lập trên thế giới. Cuộc bao vây, cấm vận của các nước kéo dài sau những nghị quyết lên án của Liên Hợp Quốc mà Đảng bỏ ngoài tai. Hậu quả là đất nước chìm trong sự tối tăm, lạc hậu, người dân tiếp tục sống cuộc sống của những con vật hai chân, chậm tiến và bị coi rẻ. Kinh tế hầu như chẳng có gì ngoài khả năng xin viện trợ, quốc phòng hầu như chỉ dựa vào ngoại bang. Chính trị bị cô lập trên toàn thế giới.
Thêm một ‘chủ trương lớn của Đảng’ trong thời kỳ đó, là xây dựng lăng Hồ Chí Minh hoành tráng, vĩ đại cho ‘kịp các nước anh em trong phe xã hội chủ nghĩa’. Việc này hoàn toàn nằm ngoài những lợi ích của đất nước, của dân tộc và ngay cả ý nguyện của người đã chết. Dù Đảng đã cố tình bao biện rằng đó là nguyện vọng của nhân dân, nhưng nhân dân chưa bao giờ được Đảng thèm để ý đến nguyện vọng của họ là gì.
Hậu quả của ‘chủ trương lớn’ này là cả đất nước đói nghèo cùng cực vẫn phải xài sang, vẫn phải chi số tiền khổng lồ hàng năm cho ‘chủ trương lớn’ này.
Thử làm con số tính toán đơn giản: Với diện tích 14 ha vùng lăng và Quảng trường 3,2 ha. Giá trị đất khu vực này tính rẻ nhất khoảng 100.000.000đồng/m2, con số đó sẽ là 17,2 ngàn tỷ đồng. Với lãi suất ngân hàng 10%/năm, mỗi năm riêng tiền đất nhân dân ta thất thu vì ‘chủ trương lớn’ này là 1,72 ngàn tỷ đồng. Nên nhớ rằng cây cầu Thanh Trì bắc qua Sông Hồng dài 12 km, rộng 33 mét, lớn nhất Việt Nam hiện nay cũng chỉ có 5,7 ngàn tỷ đồng, nghĩa là riêng tiền đất dành cho lăng Hồ Chí Minh, cứ ba năm thì mất một cây cầu Thanh Trì.
Ngoài hệ thống lăng và biết bao công trình phụ trợ được xây dựng tốn kém như bảo tàng, nơi đón tiếp, nghỉ ngơi…. Một Bộ tư lệnh bảo vệ lăng với đầy đủ quân cán, một hệ thống duy trì bảo dưỡng tốn kém vô cùng về tiền bạc và nhân lực hàng năm là một gánh nặng đặt lên đầu lên cổ nhân dân. Tất cả nhân dân phải cắn răng chịu đựng biết đến bao giờ. Số tiền đó nếu được dùng ‘xoá đói giảm nghèo’ thì con số dân được hưởng sẽ là bao nhiêu người?
Những năm gần đây, nhiều vấn đề của đất nước đã tiến hành một cách âm thầm, đầy sự ngờ vực của dân chúng. Tất cả những vấn đề đó, đều là ‘Chủ trương lớn của Đảng’. Cũng chính vì chủ trương lớn này mà nhân dân cứ thế câm miệng mà làm, cắn răng mà chịu.
Điển hình là vấn đề đàm phán biên giới Việt – Trung, Đảng đã thì thụt với Trung Quốc và ký toẹt từ bao giờ. Biên giới được hoạch định không minh bạch, rõ ràng. Nhiều nguồn tin cho biết Đảng đã cúng không cho nước ngoài số đất đai khổng lồ. Điển hình nhìn thấy được là Ải Nam Quan và Thác Bản Giốc - những địa điểm có kiểm chứng được thì rõ ràng đã mất đất.
Rồi vấn đề biển đảo, Đảng đã thi hành ‘Chủ trương lớn’ từ ngay những năm 1958 bằng công văn của Phạm Văn Đồng công nhận hải phận của Trung Quốc, nghĩa là từ bỏ hải phận của Việt Nam. Rồi vấn đề phân chia Vịnh Bắc Bộ, khu vực đánh cá chung nhưng khi người dân Việt Nam vào đánh cá thì tàu Trung Quốc bắn chết không thương tiếc, Đảng lại bắt nhân dân phải im lặng không được kêu…
Những vấn đề này đã dẫn đến nhiều tiếng nói bất bình, nhà tù đã phải chứa thêm những người chủ đất nước cần biết sự thật.
Những sự việc đó buộc nhân dân phải chấp nhận, không được có tiếng nói trở lại hay phản ứng, vì đó là ‘Chủ trương lớn của Đảng’.
Việc xa thì thế, việc gần thì mới đây thôi, khu Hoàng thành Thăng Long – một dấu tích ngàn năm của lịch sử dựng nước và giữ nước của cha ông - đã bị Đảng dùng máy đào thuỷ lợi để ‘khai quật’ và phá nát hàng năm trời báo chí mới mò ra được.
Đó cũng là ‘Chủ trương lớn’ của Đảng nên Đảng cứ làm. Nhân dân không cần biết, vì rằng giữ lại khu Hoàng thành Thăng Long, thì Đảng sẽ trả lời ra sao với dân khi dân được biết Hoàng Thành không chỉ là mấy trăm mét vuông hiện đã khai quật. Cả nhiều triều đại lịch sử đã nằm trong khu vực xây dựng lăng Hồ Chí Minh, Quảng trường Ba Đình và những công trình lân cận. Vậy khi làm lăng Hồ Chí Minh, Đảng đã xử lý thế nào với khu Hoàng Thành dưới đó? Hay Đảng đã đào đổ đi đâu dấu tích của cha ông đất Việt? Thôi đã chót thì phải chét, đành đào tất cả đổ đi cho nhẹ tội.
‘Chủ trương lớn của Đảng’ phá nát Hội Trường Ba Đình cũng không nằm ngoài mưu tính này. Ngay sát bên khu vực khai quật Hoàng Thành Thăng Long, hội trường Quốc hội mới sẽ góp phần xoá dấu tích Hoàng Thành càng nhanh càng tốt, giống như cách rửa tay của một tên tội đồ trước khi mặt trời mọc.
Rồi mở rộng thủ đô Hà Nội, chắc chắn người dân biết tỏng tòng tong cái mẹo vặt của mấy tay cộm cán trong Đảng muốn mở nhanh, mở gấp Hà Nội hết đất Hà Tây để nhằm mục đích gì, đâu phải để được cái Thủ đô lớn thứ hai thế giới cho oai. Nhưng nếu không mở rộng, đất Hà Tây không lên giá, thì các ngân hàng do con ông cháu cha dựng lên đã đầu tư mua đất trong đó sẽ bán cho ai.
Vấn đề này cũng nhằm trong ‘chủ trương lớn của Đảng’ nên Quốc hội dù muốn hay không vẫn được chỉ thị phải giơ tay. Thế là xong, ‘chủ trương lớn của Đảng’ đã thành công tốt đẹp.
Chuyện boxit Tây Nguyên được Đảng âm thầm cho thực hiện từ lâu, khi quân Tàu đua nhau rầm rập kéo vào Tây Nguyên – mái nhà Đông Dương - nhân dân vẫn không được biết. Mãi đến khi ngộ ra được nguy cơ rắn vào tận chuồng gà, nhân dân tá hoả tam tinh, thì Đảng lại phán ‘Đây là chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước”(!)
Những tưởng rằng với cách ra uy doạ dẫm đó, nhân dân sẽ chẳng thằng nào dám mở mồm, dại gì mà chống lại ‘chủ trương lớn’ nếu không muốn mất mạng?
Nhưng, thời thế đã khác. Những người còn tâm huyết với giang sơn, lãnh thổ đất nước và dân tộc đã không thể ngồi im cho những Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc thời hiện đại mặc sức phá nát cơ đồ, đưa dân tộc ta một lần nữa vào vòng nô lệ Bắc thuộc.
Tất cả đã đồng thanh lên tiếng. Đến đây thì Đảng hoảng, công tác trấn an được bộ sậu được đưa ra khẩn cấp thi hành. Báo chí nhà nước được lệnh im ắng từ lâu, nhưng trước sức ép của lòng dân bất bình, Đảng buộc phải để cho vài lời lên tiếng.
Nhớ lại bộ máy tuyên truyền này của Đảng, đã không thiếu cách để Đảng bịt miệng những người muốn có tiếng nói theo lương tri. Điển hình là ngày hôm nay, Đảng cho đình bản tạp chí Du lịch vì tội dám cổ vũ cho tiếng nói yêu nước thương nòi, cổ vũ những người đã thể hiện tinh thần ái quốc mà không biết rằng chỉ có Đảng mới được có độc quyền yêu nước – yêu nước theo cách của Đảng.
Thế mới hay, các bộ luật Đảng cho dựng lên loè thiên hạ nhưng Đảng lại ngồi xổm lên nó – Đảng chỉ quen xài luật rừng mà thôi.
Thời thế đã đổi thay, vận nước đang hồi suy vi, cơn bão dữ dội của làn sóng đỏ Cộng sản tác oai tác quái một thời gian dài nay đã lộ mặt. Những người tâm huyết với đất nước, với giang sơn dù đã bị nhồi sọ bao nhiêu năm dưới họng súng đã không còn tin vào những lời đường mật. Nhân dân Việt Nam đã bước qua sự cuồng tín về một chủ nghĩa hư vô nhằm lừa mị để đem lại quyền lợi và chức tước cho một nhóm người ngồi xổm trên lợi ích toàn dân tộc.
Vì vậy, những ‘Chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước’ đã bị nhân dân vạch trần, đó chỉ là con đường bán nước, hại dân.