Cuộc đời đen trắng đổi thay,
Lòng người gian xảo, cuốn theo biển đời!
Nhân gian cứ mãi đắm chìm,
Chìm trong biển lửa, hỏa thiêu mảnh hồn.

Con ơi, con có biết không?
Chặn đường thương khó, đắng cay một mình,
Cha yêu nhân loại hết tình!
Sao con lại nỡ phụ tình của cha…?!

Thân Cha thương tích đầy mình,
Bao nhiêu doi vọt, thân Cha rã rời,
Cha buồn vì thấy con lơ,
Quên tình Cha đã hy sinh cho đời.

Con yêu hỡi, hãy tỉnh thức,
Chốn phong trần chỉ là giấc mộng thôi,
Mộng biến tan trong hư ảo,
Tỉnh mộng rồi con chẳng có chi?

Hỏi con, sẽ gặp hái gì?
Lòng con sẽ chẳng bao giờ bình yên,
Đắng cay chua xót con mang,
Để rồi con lại mang thêm tội tình.

Hy sinh Cha bỏ ngai vàng,
Xuống thế trần, để chuộc tội cho con.
Con đừng cứ thế ơ hờ,
Quay đi, ngoẳn mặt mà từ khước Cha.

Lời vọng nhắn nhủ đến con,
Yêu thương Cha rỉ máu đào đớn đau,
Nhìn con bội bạc thế sao?...
Sao con lại nỡ vô tình làm ngơ?

Roi đòn Cha chịu cho con,
Thân Cha mang những vết thương đầy mình,
Tim Cha tan nát vì con,
Cha yêu nhân loại cạn tình cho con.

Giờ tử nạn sắp gần kề,
Hãy mau xám hối mà về bên Cha,
Giờ Cha sắp phải ra đi,
Dọn đường để đón chờ con cùng về.

Bao giờ con hiểu tình Cha…?
Hỏi con, con đã dâng gì cho Cha?
Tình Cha trao hết cho con,
Máu, nước tuôn cạn, chết treo thập hình!

Mong con dũng mãnh quay về,
Về đường nẻo chính là nhà của Cha,
Thiên đường lộng lẫy kiêu sa,
Là nơi duy nhất! Con nên kiếm tìm.

Bên Cha con được an bình,
Tâm con sẽ chẳng ham gì thế gian!
Đường lên cung thánh tuyệt vời,
Thiên Đàng rộng mở hoan nghênh con về!