Mẹ Việt Nam Ơi!

Xuân Lộc

Mẹ Việt Nam ơi! Mẹ Việt Nam tôi.

Thấm thoắt hơn bốn ngàn tuổi rồi.

Bốn ngàn tuổi lẻ, còn vất vả.

Nhìn thân hình Mẹ, bỗng ngậm ngùi.

Mẹ Việt Nam ơi! Mẹ Việt Nam tôi.

Hai ngàn năm tuổi, Mẹ xinh tươi.

Sở Khanh phương Bắc, quân vô lại.

Chúng cưỡng bức Mẹ, chúng dập vùi.

Mẹ Việt Nam ơi! Mẹ Việt Nam tôi.

Hơn một ngàn năm, Mẹ gượng cười.

Khí thiêng sông núi, Mẹ gom lại.

Dạy dỗ đàn con ngẩng nhìn đời.

Tổ tiên phù trợ. Mẹ Việt Nam ơi!

Gái trai con Mẹ biết vâng lời.

Tay nắm chặt tay trừ giặc dữ.

Đuổi quân xâm lược để Mẹ vui.

Ba ngàn năm tuổi, Mẹ lại xinh tươi.

Gần một ngàn năm, Mẹ thật thảnh thơi.

Hướng về phương Nam, thêm hương đất mới.

Phình ra Đông Hải, hưởng gió biển khơi.

Mẹ Việt Nam ơi! Mẹ Việt Nam tôi.

Chỉ vì Mẹ vẫn mãi xinh tươi.

Sở Khanh phương Tây, quân dâm đãng.

Chúng cưỡng bức Mẹ, chúng dập vùi.

Gần một trăm năm, Mẹ Việt Nam ơi!

Cũng kể từ đây, Mẹ ngậm ngùi.

Con Mẹ đuổi xong phường giặc dữ.

Quay ra xâu xé mãi nhau thôi.

Một bọn u mê, một bọn điên.

Quên giống Hồng Lạc, quên tổ tiên.

Học đòi theo sách Lăng Nhăng Thuyết.

Áp dụng làm dân khổ triền miên.

Cái bọn cao bay cũng rởm đời.

Họp hành bàn mãi chuyện trời ơi.

Năm phe, bảy phái, vài chục đảng.

Đả kích lẫn nhau. Tốp đi thôi.

Khí thiêng sông núi. Mẹ Việt Nam ơi.

Mở mắt đàn con biết nhìn đời.

Hận thù vẫn còn chồng chất mãi.

Bao giờ Mẹ mới được an vui?