13. ĂN GAN MUỖI MẮC CỔ HỌNG

Giáp và Ất ngẫu nhiên gặp nhau, trên mặt hai người nộ khí bừng bừng.

Ất hỏi Giáp:

- “Xin hỏi ông anh, sắc mặt của ông anh rất khó coi, có phải giận ai không?”

Giáp trả lời:

- “Tôi vừa mới tĩnh tọa trong nhà, nghe thấy ở tây phương có lão hòa thượng tụng kinh. Tôi nghi ông ta gây lộn, ra lệnh cho ông ta không được tụng kinh nữa, tên hòa thượng ấy không màng đến lời tôi nói, tôi liền nổi giận thuận tay nhặt hòn núi Tu Mi, dùng sức ném tên hòa thượng, nhưng nào ngờ, lão hòa thượng lúc bị đè dưới hòn núi, chỉ thoáng một cái, dùng tay đỡ nói: “Ở đâu bay lại hạt cát, chút xíu nữa thì ta bị mù mắt rồi”, nói xong vẫn cứ tụng kinh, tôi hết cách với ông ta, anh coi có giận không chứ?”

Nói xong liền hỏi Ất:

- “Tôi coi anh hình như cũng giận ai đó thì phải, sao vậy?”

Ất đáp:

- “Hôm qua có khách đến nhà chơi, tôi không có gì để tiếp đãi anh bạn ấy, bèn bắt một con muỗi, mỗ bụng nó và lấy gan tim của nó ra, dùng dao cắt vừa vặn một trăm hai mươi miếng (lát), nấu chín thì mời khách, nào ngờ, khách vừa ăn xong miếng gan thì bị mắc nơi cổ họng, lừa lên nuốt xuống đều không được, nói tôi cắt miếng gan quá lớn và oán tôi. Bây giờ ông ta vẫn còn nằm ở nhà tôi đấy, không ngớt rên la, anh coi như thế có giận không chứ?”

Giáp nói:

- “Làm gì có cái cổ họng nhỏ xíu vậy?”

Ất nói:

- “Anh đã có lỗ tai nghe thật xa tận tây phương, mắt nhìn thấy rõ ràng cả ngọn núi Tu Mi, lẽ nào anh lại không đồng ý với tôi là có loại cổ họng nhỏ xíu bị mắc nghẹn khi ăn tim gan của con muỗi sao?”

(Tiếu Đắc Hảo)

Suy tư 13:

Nói phét cho vui chứ ai mà tin câu chuyện của hai anh Giáp và Ất này, vậy mà trong cuộc sống lại có những người tin những chuyện “tày trời” hơn chuyện ăn gan muỗi mắc cổ họng nữa…

Có người nghe người khác nói láo sai sự thật sờ sờ trước mặt nhưng vẫn cứ tin, họ tin và làm theo vì để được bố thí chút danh vọng và lợi lộc; có người nhẹ dạ cả tin nghe lời nói xấu của người khác mà bôi nhọ tiếng tốt của tha nhân…

Ở đời có những hạng người mà chúng ta đừng tin vào lời họ nói, đó là người làm chính trị mà ta gọi là các chính trị gia, nhất là các chính khách của những quốc gia độc tài, những người này nói thì chúng ta đừng có tin vì họ nói mà không làm, vì cuộc sống của họ luôn có nhiều âm mưu đen tối để hạ bệ anh em đồng loại, để bôi nhọ tha nhân và có khi bỏ tù luôn cả chính cha mẹ anh em ruột thịt của mình. Những người này không phải chỉ có một quả tim mà là có hai quả tim: một để tìm lợi ích cho mình, hai là tim lợi ích cho gia đình và bè phái; họ cũng có hai cái lưỡi: một là để khen người này và nói xấu người kia, hai là để lừa gạt người dân nhẹ dạ thấp cổ bé họng và đổi tốt thành xấu…

Nói phét lác cho vui thì vô tội vạ, nhưng cố ý nói phét, nói láo để phỉnh gạt người khác là tội lớn, cho nên người Ki-tô hữu không nói khi mình chưa thấy, chưa tin khi mới chỉ nghe nói, nhưng luôn biết cầu nguyện và tỉnh thức, bởi vì thời nay có rất nhiều tiên tri giả nổi lên chống đối giáo hội và con cái của giáo hội…

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info