Chúa Nhật 2 tháng 5, Giáo Hội cử hành Chúa Nhật thứ 5 Mùa Phục sinh. Bài Tin Mừng mời gọi chúng ta ở lại trong tình yêu Chúa.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho. Nhành nào trong Thầy không sinh trái thì Người chặt đi, còn nhành nào trong Thầy không sinh trái thì Người chặt đi, còn nhành nào sinh trái thì Người tỉa sạch để nó sai trái hơn. Các con đã được tỉa sạch nhờ lời Thầy đã nói với các con. Các con ở trong Thầy, và Thầy ở trong các con. Cũng như nhành nho tự nó không thể sinh trái được, nếu không dính liền với cây nho; các con cũng vậy, nếu không ở trong Thầy. “Thầy là cây nho, các con là nhành. Ai ở trong Thầy và Thầy ở trong người ấy, kẻ ấy sẽ sinh nhiều trái, vì không có Thầy, các con không thể làm được gì. Ai không ở trong Thầy, thì bị vứt ra ngoài như ngành nho, và sẽ khô héo, người ta sẽ thu lại, quăng vào lửa cho nó cháy đi. Nếu các con ở trong Thầy, và lời Thầy ở trong các con, thì các con muốn gì cứ xin, và sẽ được. Đây là điều làm Cha Thầy được vinh hiển là các con sinh nhiều trái, và như thế các con trở nên môn đệ của Thầy”.

Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh Lạy Nữ Vương Thiên Đàng, Đức Thánh Cha nói:

Anh chị em thân mến, chào anh chị em!

Trong Tin Mừng Chúa Nhật Thứ Năm Phục Sinh (Ga 15,1-8), Chúa tự giới thiệu mình là cây nho đích thực, và đề cập đến chúng ta như những cành không thể sống được nếu không kết hợp với Ngài. Và vì thế, Ngài nói: “Ta là cây nho, các con là cành” (câu 5). Không có cây nho nào mà không có cành, và ngược lại. Các cành nho không tự cung tự cấp mà phụ thuộc hoàn toàn vào cây nho, là nguồn gốc cho sự tồn tại của chúng.

Chúa Giêsu nhấn mạnh vào động từ “ở lại”. Ngài lặp lại điều đó bảy lần trong bài đọc Tin Mừng hôm nay. Trước khi rời thế gian này để về cùng Chúa Cha, Chúa Giêsu muốn trấn an các môn đệ rằng các vị vẫn có thể tiếp tục kết hiệp với Ngài. Chúa nói, “Hãy ở lại trong Thầy, và Thầy ở trong anh em” (câu 4). Việc ở lại này không có nghĩa thụ động, không phải là “ngủ yên” trong Chúa, để chính mình bị cuộc đời ru ngủ: không, không phải như thế! Ở lại trong Chúa không phải là như vậy. Việc ở lại trong Ngài, mà Chúa Giêsu đề nghị với chúng ta là một sự lưu lại tích cực, và cũng có qua có lại. Tại sao? Thưa: Bởi vì những cành không tháp nhập vào cây nho thì không thể sống được, chúng cần nhựa sống để lớn lên và kết trái; nhưng cây nho cũng cần cành, vì quả không mọc trên thân cây. Đó là một nhu cầu có qua có lại, đó là việc lưu lại để sinh hoa kết trái. Chúng ta ở trong Chúa Giêsu và Chúa Giêsu ở trong chúng ta.

Trước hết, chúng ta cần Ngài. Chúa muốn nói với chúng ta rằng trước khi tuân giữ các điều răn của Ngài, trước các mối phúc, trước các công việc của lòng thương xót, chúng ta cần phải kết hợp với Chúa, cần phải ở lại trong Ngài. Chúng ta không thể là Kitô hữu tốt nếu chúng ta không ở lại trong Chúa Giêsu. Thay vào đó, với Ngài, chúng ta có thể làm mọi việc (xem Phi-líp 4:13). Với Ngài, chúng ta có thể làm mọi thứ.

Nhưng Chúa Giêsu cũng cần chúng ta, như cây nho với cành. Điều này có vẻ táo bạo đối với chúng ta, và khiến chúng ta tự hỏi: Chúa Giêsu cần chúng ta theo nghĩa nào? Ngài cần chứng tá của chúng ta. Như những cành nho, hoa trái mà chúng ta trao ra là chứng tá trong đời sống của chúng ta trong tư cách là các tín hữu Kitô. Sau khi Chúa Giêsu lên trời cùng Chúa Cha, nhiệm vụ của các môn đệ - nhiệm vụ của chúng ta - là tiếp tục loan báo Tin Mừng bằng lời nói và việc làm. Và các môn đệ của Chúa Giêsu, là chúng ta, làm như thế bằng cách làm chứng cho tình yêu của Ngài: hoa trái được sinh ra là tình yêu. Được gắn bó với Chúa Kitô, chúng ta nhận được các ân sủng của Chúa Thánh Thần, và bằng cách này, chúng ta có thể làm điều tốt cho người lân cận, chúng ta có thể làm điều tốt cho xã hội, cho Giáo hội. Cây được biết đến bởi quả của nó. Một đời sống Kitô hữu thực sự làm chứng cho Chúa Kitô.

Và làm thế nào chúng ta có thể thành công trong việc này? Chúa Giêsu nói với chúng ta: “Nếu các con ở trong Thầy, và lời Thầy ở trong các con, thì các con muốn gì cứ xin, và sẽ được” (c.7). Sự chắc chắn rằng những gì chúng ta yêu cầu sẽ được ban cho chúng ta thật là một điều táo bạo. Hoa trái cuộc sống của chúng ta phụ thuộc vào lời cầu nguyện. Chúng ta có thể cầu xin cho biết suy nghĩ như Ngài, hành động giống như Ngài, nhìn thế giới và mọi vật bằng con mắt của Chúa Giêsu. Như thế, chúng ta có thể yêu thương anh chị em của chúng ta, bắt đầu từ những người nghèo nhất và những người đau khổ nhất, giống như Ngài đã làm, và yêu thương họ bằng trái tim của Ngài và mang đến cho thế giới hoa trái tốt lành, hoa quả bác ái, hoa quả bình an.

Chúng ta hãy phó thác vào lời chuyển cầu của Đức Trinh Nữ Maria. Mẹ luôn luôn hoàn toàn hợp nhất với Chúa Giêsu và sinh nhiều hoa trái. Xin Mẹ giúp chúng ta ở trong Chúa Kitô, trong tình yêu của Người, trong lời của Người, để làm chứng cho Chúa Phục Sinh trong thế giới.

Sau khi đọc kinh Lạy Nữ Vương Thiên Đàng, Đức Thánh Cha nói tiếp:

Anh chị em thân mến,

Thứ Sáu tuần trước tại Caracas, bên Venezuela, José Gregorio Hernández Cisneros, một giáo dân trung tín, đã được tuyên chân phước. Ngài là một bác sĩ giỏi về khoa học và mạnh mẽ trong đức tin: Ngài có thể nhận ra khuôn mặt của Chúa Kitô nơi những người bệnh và, giống như Người Samaritanô nhân hậu, ngài đã giúp đỡ họ với lòng bác ái Phúc âm. Cầu mong tấm gương của vị Chân Phước giúp chúng ta quan tâm đến những người đau khổ về thể xác và tinh thần. Xin anh chị em dành một tràng pháo tay cho vị Chân phước mới.

Tôi gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến các anh chị em của chúng ta thuộc các Giáo hội Chính thống và Giáo Hội Công Giáo Đông phương và Latinh, những người ngày hôm nay, theo lịch Julian, sẽ cử hành trọng thể Lễ Phục sinh. Xin Chúa Phục Sinh đổ tràn đầy ánh sáng và bình an trên họ và an ủi các cộng đồng đang sống trong hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Chúc họ lễ Phục sinh vui vẻ!

Chúng ta đã bước vào tháng Năm, trong đó lòng đạo đức bình dân bày tỏ lòng sùng kính đối với Đức Trinh Nữ Maria bằng nhiều cách. Năm nay nó sẽ được đánh dấu bằng một cuộc marathon cầu nguyện liên quan đến các đền thờ quan trọng của Đức Mẹ, để cầu xin sự kết thúc của đại dịch. Chiều tối hôm qua là điểm đầu tiên, ở Đền Thờ Thánh Phêrô. Trong bối cảnh này, có một sáng kiến rất gần gũi với trái tim tôi: đó là sáng kiến của Giáo Hội Miến Điện, mời gọi chúng ta cầu nguyện cho hòa bình bằng kinh Kính Mừng cho Miến Điện trong Kinh Mân Côi hàng ngày của chúng ta. Mỗi người chúng ta đều hướng về Mẹ mình khi hoạn nạn, khó khăn; Trong tháng này, chúng ta cầu xin Mẹ Thiên đàng của chúng ta khơi lên trong tâm hồn của tất cả các nhà lãnh đạo ở Miến Điện để họ có thể tìm thấy can đảm bước đi trên con đường gặp gỡ, hòa giải và hòa bình.

Với nỗi buồn, tôi bày tỏ sự cảm thông với người dân Israel về vụ tai nạn xảy ra vào thứ Sáu tuần trước trên Núi Meron, khiến 45 người thiệt mạng và nhiều người bị thương. Tôi cam đoan với anh chị em sẽ nhớ đến họ trong lời cầu nguyện cho các nạn nhân của thảm kịch này và cho gia đình của họ.

Suy nghĩ của tôi hôm nay cũng hướng đến Hiệp hội Meter, mà tôi khuyến khích tiếp tục nỗ lực hỗ trợ cho các trẻ em là nạn nhân của bạo lực và bóc lột.

Và cuối cùng, tôi gửi lời chào chân thành đến tất cả anh chị em có mặt tại đây, những người Rôma thân yêu và những người hành hương đến từ các quốc gia khác. Đặc biệt, tôi gửi lời chào đến các thành viên của Phong trào chính trị cho sự hiệp nhất do Chiara Lubich thành lập cách đây 25 năm: xin gởi đến các bạn lời chúc tốt đẹp nhất và lời cầu mong các bạn làm được nhiều việc lành để phục vụ chính trị tốt.

Và tôi chúc tất cả anh chị em một ngày Chúa Nhật tốt lành. Xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc bữa trưa ngon miệng và xin tạm biệt!