Chúa Nhật 13 Tháng Tám, Giáo Hội trên toàn thế giới cử hành Chúa Nhật thứ 19 Mùa Quanh Năm.

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu.

Sau khi dân chúng được ăn no nê, Đức Giêsu liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi một mình mà cầu nguyện. Tối đến Người vẫn ở đó một mình. Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió. Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: “Ma đấy!” và sợ hãi la lên. Đức Giêsu liền bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Ông Phêrô liền thưa với Người: “Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài.” Đức Giêsu bảo ông: “Cứ đến!” Ông Phêrô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Đức Giêsu. Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thầy ơi, cứu con với!” Đức Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông và nói: “Hỡi kẻ kém lòng tin! Sao lại hoài nghi?” Khi thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng. Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: “Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa!”

Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói:

Anh chị em thân mến, chào anh chị em,

Tin Mừng hôm nay thuật lại một việc làm đặc biệt phi thường của Chúa Giêsu: ban đêm Người đi trên mặt nước hồ Galilê tiến về phía các môn đệ đang đi thuyền qua hồ (x. Mt 14:22-33). Câu hỏi đặt ra là: Tại sao Chúa Giêsu làm điều này? Giống như một màn biểu diễn chăng? KHÔNG! Nhưng tại sao? Có thể vì một nhu cầu cấp bách, không lường trước được để giúp đỡ các môn đệ của mình đang bị cản trở bởi một cơn gió ngược? Không, vì chính Ngài đã lên kế hoạch mọi việc, Ngài đã bắt họ khởi hành vào tối hôm đó. Bản văn thậm chí còn nói rằng ông “đã bắt họ” (xem câu 22). Có lẽ Chúa Giêsu đã làm điều đó để cho họ thấy sự vĩ đại và quyền lực của mình chăng? Nhưng nó không đơn giản như vậy với Ngài. Như thế, tại sao Ngài làm điều đó? Tại sao Ngài muốn đi trên mặt nước?

Có một thông điệp không dễ thấy, một thông điệp chúng ta cần nắm bắt. Trên thực tế, vào thời điểm đó, những vùng nước rộng lớn được coi là nơi ám ảnh của những thế lực xấu xa mà con người không thể làm chủ được. Đặc biệt khi những cơn bão khiến chúng trở nên hỗn loạn, những vực thẳm này là biểu tượng của sự hỗn loạn và gợi nhớ đến bóng tối của thế giới ngầm. Bấy giờ, các môn đệ thấy mình ra giữa hồ khi trời đã tối. Họ sợ chìm đắm, sợ bị ma quỷ hút vào. Và Chúa Giêsu đến với họ, đi trên mặt nước, nghĩa là trên quyền lực của sự dữ. Chúa Giêsu đi trên quyền lực của cái ác và nói với các môn đệ của mình: “Hãy yên tâm; chính Thầy đây. Đừng sợ” (c. 27). Đây là sứ điệp mà Chúa Giêsu ban cho chúng ta. Đây là ý nghĩa của biến cố này: quyền lực của sự dữ làm chúng ta sợ hãi, mà chúng ta không thể chế ngự được, lập tức chiếm tỷ lệ nhỏ hơn với Chúa Giêsu. Bằng cách đi trên mặt nước, Ngài muốn nói: “Đừng sợ. Thầy đặt đối phương của anh chị em dưới chân Thầy” - một thông điệp tuyệt vời - Thầy đặt đối phương của anh chị em dưới chân Thầy - đối phương chứ không phải con người! – không phải loại đối phương đó, nhưng là sự chết, tội lỗi, ma quỷ – đây là những đối phương của con người, đối phương của chúng ta. Và Chúa Giêsu chà đạp lên những đối phương này vì chúng ta.

Hôm nay, Chúa Kitô lặp lại với mỗi người chúng ta: “Hãy can đảm lên; Thầy đây mà. Đừng sợ! Hãy vững lòng vì có Thầy ở đây, vì anh chị em không còn đơn độc trên mặt nước sóng gió của cuộc đời này. Và vì vậy, chúng ta nên làm gì khi thấy mình ở ngoài biển khơi trước những cơn gió ngược? Chúng ta phải làm gì khi đối mặt với nỗi sợ hãi trước biển khơi, khi chúng ta chỉ thấy bóng tối và cảm thấy mình đang chìm dưới đáy? Chúng ta cần làm hai việc mà các môn đệ đã làm trong Tin Mừng. Các môn đệ làm gì? Thưa: Các ngài kêu gọi và chào đón Chúa Giêsu. Vào những thời khắc tồi tệ nhất, trong cơn bão tố đen tối nhất, hãy kêu cầu Chúa Giêsu và chào đón Chúa Giêsu.

Các môn đệ kêu cầu Chúa Giêsu: Phêrô đi một chút trên mặt nước tiến về phía Chúa Giêsu, nhưng rồi đâm ra sợ hãi. Thánh nhân chìm xuống rồi kêu lên: “Thầy ơi, cứu con với!” (câu 30). Gọi Chúa Giêsu, kêu cầu Chúa Giêsu. Lời cầu nguyện này thật đẹp. Nó diễn tả sự chắc chắn rằng Chúa có thể cứu chúng ta, rằng Người chiến thắng sự dữ và những nỗi sợ hãi của chúng ta. Tôi mời tất cả anh chị em lặp lại câu đó ngay bây giờ. Ba lần cùng nhau: Chúa ơi, cứu con với! Chúa ơi, cứu con với! Chúa ơi, cứu con với!

Và rồi các môn đệ chào đón, đầu tiên họ kêu gọi, sau đó họ chào đón Chúa Giêsu vào thuyền. Bản văn nói rằng ngay khi Chúa Giêsu vừa lên thuyền thì “gió lặng” (c. 32). Chúa biết rằng con thuyền của cuộc đời chúng ta, cũng như con thuyền của Giáo hội, luôn bị đe dọa bởi những cơn gió ngược, và biển cả mà chúng ta chèo lái thường có nhiều sóng gió. Người không tha cho chúng ta công việc chèo thuyền vất vả, đúng hơn – Tin Mừng nhấn mạnh – Người bắt các môn đệ ra đi. Ngài mời gọi chúng ta đương đầu với những khó khăn để những gian truân ấy cũng trở thành cơ hội cứu độ, để Chúa Giêsu có thể chinh phục chúng, để chúng trở thành cơ hội gặp gỡ Người. Thực vậy, trong những giây phút tăm tối của chúng ta, Người đến gặp chúng ta, yêu cầu được đón tiếp như đêm trên hồ.

Vì vậy, chúng ta hãy tự hỏi: Tôi phản ứng thế nào khi tôi sợ hãi, gặp khó khăn? Tôi tiến bước một mình, với sức riêng của mình, hay tôi kêu cầu Chúa với lòng tín thác? Và đức tin của tôi như thế nào? Tôi có tin rằng Chúa Kitô mạnh hơn sóng gió không? Nhưng trên hết: Tôi có đang chèo thuyền với Ngài không? Tôi có chào đón Ngài không? Tôi có dành chỗ cho Người trên con thuyền cuộc đời tôi – để tôi không bao giờ cô độc, luôn ở với Chúa Giêsu không? Tôi có trao quyền lái cho Chúa Giêsu không?

Trong những lúc băng qua tăm tối, xin Mẹ Maria, Mẹ Chúa Giêsu, là Ngôi Sao Biển, giúp chúng ta tìm kiếm ánh sáng Chúa Giêsu.

Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói thêm như sau:

Anh chị em thân mến,

Một vụ đắm tàu bi thảm khác đã xảy ra cách đây vài ngày ở Địa Trung Hải – 41 người đã thiệt mạng. Tôi đã cầu nguyện cho họ. Và thật đáng buồn và xấu hổ, chúng ta phải nói rằng từ đầu năm nay, gần hai nghìn đàn ông, phụ nữ và trẻ em đã thiệt mạng khi cố gắng đến Âu Châu. Đây là một vết thương hở trên nhân loại của chúng ta. Tôi khuyến khích các cường quốc chính trị và ngoại giao đang cố gắng hàn gắn điều này trong tinh thần đoàn kết và huynh đệ, cũng như sự việcng hiến của tất cả những người đang làm việc để ngăn chặn các vụ đắm tàu và đang trợ giúp những người di cư.

Ngày mai, tại Bafoussam ở Cameroon, vẫn còn bị ảnh hưởng bởi bạo lực và chiến tranh, vào đêm trước Lễ Đức Maria Rất Thánh Hồn Xác Lên Trời, một cuộc hành hương cầu hòa bình cho đất nước sẽ diễn ra. Chúng ta hãy hiệp nhất trong lời cầu nguyện với các anh chị em Cameroon của chúng ta để nhờ sự chuyển cầu của Đức Trinh Nữ Maria, Thiên Chúa có thể nâng đỡ niềm hy vọng của những người đang đau khổ trong nhiều năm, và mở ra những con đường đối thoại để đạt được hòa bình và hòa hợp.

Và chúng ta hãy cầu nguyện cho những người dân Ukraine đang chịu nhiều đau khổ vì cuộc chiến này.

Tôi cũng muốn bảo đảm những lời cầu nguyện của mình cho các nạn nhân của vụ hỏa hoạn đã tàn phá đảo Maui của Hawaii.

Bây giờ tôi xin gửi lời chào đến tất cả anh chị em, những người từ Rôma và những người hành hương từ nhiều quốc gia khác nhau. Đặc biệt, tôi chào một số nhóm đã tham gia Ngày Giới trẻ Thế giới ở Lisbon – và có rất nhiều!...Tôi thấy cờ – Ba Lan, Mễ Tây Cơ, Á Căn Đình, Ý, El Salvador, nhiều nước khác…các linh mục và các bạn trẻ từ El Salvador, những người rất ồn ào; các sinh viên đến từ Đại học Iberoamericana, Puebla, Mễ Tây Cơ; và các bạn trẻ đến từ Đài Loan. Hãy tận hưởng chuyến đi nhé!

Và tôi chúc tất cả các bạn một ngày Chúa Nhật tốt lành. Xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc anh chị em bữa trưa ngon miệng và xin chào tạm biệt.


Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana