Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu.
Khi ấy, Đức Giêsu kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này:
“Nước Trời giống như chuyện chủ nhà kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. Khoảng giờ thứ ba, ông lại trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. Ông cũng bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng.’ Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: ‘Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?’ Họ đáp: ‘Vì không ai mướn chúng tôi.’ Ông bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!’ Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: ‘Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất.’ Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn chủ nhà: ‘Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt.’ Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: ‘Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?’ Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót.”
Anh chị em thân mến, chào anh chị em,
Bài Tin Mừng hôm nay trình bày cho chúng ta một dụ ngôn đáng ngạc nhiên: người chủ vườn nho đi ra từ sáng sớm cho đến tối để gọi một số người làm công, nhưng cuối cùng, ông trả công cho mọi người một cách đồng đều, kể cả những người chỉ làm việc một giờ (x. Mt 20). : 1-16). Có vẻ như là một sự bất công, nhưng dụ ngôn không được đọc qua các tiêu chí về tiền lương; đúng hơn, nó có ý cho chúng ta thấy những tiêu chuẩn của Thiên Chúa, Đấng không tính toán công trạng của chúng ta, nhưng yêu thương chúng ta như những đứa con.
Chúng ta hãy xem xét kỹ hơn hai hành động thiêng liêng xuất hiện trong câu chuyện. Đầu tiên, Thiên Chúa luôn đi ra ngoài để kêu gọi chúng ta; thứ hai, Ngài trả ơn cho mọi người bằng cùng một “đồng xu”.
Trước hết, Thiên Chúa là Đấng luôn luôn đi ra để kêu gọi chúng ta. Dụ ngôn kể rằng người chủ “ra ngoài từ sáng sớm để thuê người làm vườn nho mình” (c. 1), nhưng sau đó lại ra ngoài vào nhiều thời điểm khác nhau trong ngày cho đến khi mặt trời lặn, để tìm những người chưa có việc làm. Như vậy, chúng ta hiểu rằng trong dụ ngôn, những người làm việc không chỉ là con người mà thôi, nhưng trên hết là Thiên Chúa, Đấng làm việc cả ngày không biết mệt mỏi. Thiên Chúa là như thế: Ngài không chờ đợi những nỗ lực của chúng ta, nhưng Ngài đến với chúng ta, Ngài không kiểm tra để đánh giá công trạng của chúng ta trước khi tìm kiếm chúng ta, Ngài không bỏ cuộc nếu chúng ta chậm đáp lại Ngài; trái lại, chính Ngài đã chủ động và nơi Chúa Giêsu chúng ta thấy Thiên Chúa đã “đi ra” – đến với chúng ta, để tỏ cho chúng ta thấy tình yêu của Ngài. Và Ngài tìm kiếm chúng ta vào mọi thời điểm trong ngày, như Thánh Grêgôriô Cả nói, mọi thời điểm trong ngày tượng trưng cho các giai đoạn và mùa khác nhau của cuộc đời chúng ta cho đến tuổi già (x. Homilies on the Gospel, 19). Đối với tấm lòng Ngài, không bao giờ là quá muộn; Ngài luôn tìm kiếm và chờ đợi chúng ta. Chúng ta đừng quên điều này: Chúa luôn tìm kiếm chúng ta và luôn chờ đợi chúng ta!
Và đây là hành động thứ hai: Chính vì Người quá quảng đại nên Thiên Chúa trả công cho mọi người bằng cùng một “đồng xu”, đó là tình yêu của Người. Đây là ý nghĩa sâu xa nhất của dụ ngôn: những người làm công vào giờ cuối cùng được trả lương như người đầu tiên bởi vì, trên thực tế, Chúa là công lý cao cả hơn. Công lý của Thiên Chúa đi xa hơn công lý của con người. Công lý của con người nói rằng “hãy trả cho mỗi người tùy theo điều họ xứng đáng”, trong khi công lý của Thiên Chúa không đo lường tình yêu theo thang điểm thành quả, bất kể thành quả hay thất bại của chúng ta: Thiên Chúa yêu chúng ta, Ngài yêu chúng ta vì chúng ta là con cái Ngài, và Ngài làm như vậy với một tình yêu vô điều kiện, một tình yêu cho đi một cách tự do.
Anh chị em thân mến, đôi khi có nguy cơ rằng chúng ta có mối quan hệ “thương mại” với Thiên Chúa, tập trung nhiều vào năng lực của chúng ta hơn là vào lòng quảng đại của ân sủng Ngài. Đôi khi, ngay cả với tư cách là Giáo hội, thay vì đi ra ngoài mọi lúc trong ngày và dang rộng vòng tay với mọi người, chúng ta có thể cảm thấy mình là người đầu tiên trong lớp, phán xét người khác ở xa mà không nghĩ rằng Thiên Chúa cũng yêu thương họ với cùng một tình yêu như Ngài dành cho chúng ta. Và ngay cả trong các mối quan hệ của chúng ta, vốn là cơ cấu của xã hội, công lý mà chúng ta thực hành đôi khi không thoát ra khỏi khuôn khổ những tính toán, và chúng ta hạn chế cho đi theo những gì chúng ta nhận được, không dám đi xa hơn, không dám không tính toán về hiệu quả của việc tốt được thực hiện một cách tự do và tình yêu thương được trao đi với tấm lòng rộng mở. Anh chị em thân mến, chúng ta hãy tự hỏi: tôi, một Kitô hữu, có biết cách hướng tới người khác không? Tôi có quảng đại với mọi người không, tôi có biết cách cho đi sự hiểu biết và tha thứ, như Chúa Giêsu đã và đang làm với tôi mỗi ngày không?
Xin Đức Mẹ giúp chúng ta hoán cải theo thước đo của Thiên Chúa: thước đo của tình yêu không tính toán.
Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói thêm như sau:
Anh chị em thân mến!
Hôm nay là Ngày Thế giới Di dân và Tị nạn, với chủ đề: “Tự do lựa chọn di cư hay ở lại”, để nhắc nhở rằng di cư phải là một lựa chọn tự do, và không bao giờ là lựa chọn duy nhất có thể thực hiện được. Thật vậy, quyền di cư giờ đây đã trở thành một nhu cầu đối với nhiều người, trong khi đó phải có quyền không di cư, quyền ở lại quê hương của mình. Điều cần thiết là mọi người nam nữ phải được bảo đảm quyền được sống một cuộc sống xứng đáng trong xã hội mà họ đang sống. Thật không may, nghèo đói, chiến tranh và khủng hoảng khí hậu đã buộc rất nhiều người phải chạy trốn. Vì vậy, tất cả chúng ta đều được yêu cầu tạo ra những cộng đồng sẵn sàng và cởi mở để chào đón, thăng tiến, đồng hành và hội nhập những người đến gõ cửa nhà chúng ta.
Thử thách này là trọng tâm của cuộc gặp gỡ Địa Trung Hải, diễn ra trong những ngày gần đây ở Marseille, và tôi đã tham dự phiên kết luận hôm qua, khi đi đến thành phố, nơi giao nhau của các dân tộc và văn hóa.
Tôi đặc biệt cảm ơn các giám mục của Hội đồng Giám mục Ý, những người đã làm mọi điều có thể để giúp đỡ anh chị em di dân của chúng ta. Chúng ta vừa nghe Đức Tổng Giám Mục Baturi trên truyền hình, trong chương trình “A Sua Immagine” giải thích điều này.
Tôi chào tất cả anh chị em, người Rôma và khách hành hương từ Ý và nhiều quốc gia, đặc biệt chủng viện giáo phận quốc tế Redemptoris Mater ở Köln, bên Đức. Tương tự như vậy, tôi xin chào nhóm người bị ảnh hưởng bởi căn bệnh hiếm gặp được gọi là mất điều hòa, cùng với các thành viên trong gia đình họ.
Tôi nhắc lại lời mời tham gia buổi cầu nguyện đại kết mang tên “Cùng nhau”, sẽ diễn ra vào Thứ Bảy ngày 30 tháng 9 sắp tới tại Quảng trường Thánh Phêrô, để chuẩn bị cho Thượng Hội đồng sẽ bắt đầu vào ngày 4 tháng 10.
Chúng ta hãy nhớ đến Ukraine bị bao vây và cầu nguyện cho dân tộc đang phải chịu nhiều đau khổ này.
Tôi chúc tất cả anh chị em một ngày Chúa Nhật tốt lành. Xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc anh chị em bữa trưa ngon miệng và xin chào tạm biệt.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana