Chúa Nhật 8 Tháng 10, Giáo Hội trên toàn thế giới cử hành Chúa Nhật thứ 27 Mùa Quanh Năm.
Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu.
Khi ấy, Đức Giêsu nói với các thượng tế và kỳ mục trong dân rằng:
“Các ông hãy nghe một dụ ngôn khác: Có gia chủ kia trồng được một vườn nho; chung quanh vườn, ông rào giậu; trong vườn, ông khoét bồn đạp nho, và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa. Gần đến mùa hái nho, ông sai đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi. Bọn tá điền bắt các đầy tớ ông: chúng đánh người này, giết người kia, ném đá người nọ. Ông lại sai một số đầy tớ khác đông hơn trước; nhưng bọn tá điền cũng xử với họ y như vậy. Sau cùng, ông sai chính con trai mình đến gặp chúng, vì nghĩ rằng: ‘Chúng sẽ nể con ta.’ Nhưng bọn tá điền vừa thấy người con, thì bảo nhau: ‘Đứa thừa tự đây rồi! Nào ta giết quách nó đi, và đoạt lấy gia tài nó!’ Thế là chúng bắt lấy cậu, tống ra khỏi vườn nho và giết đi. Vậy khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn tá điền kia?”
Họ đáp: “Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn chúng và cho các tá điền khác canh tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho ông.”
Đức Giêsu bảo họ: “Kinh Thánh có câu: ‘Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta.’ Các ônh chưa bao giờ đọc câu này sao?
Bởi đó, tôi nói cho các ông hay: Nước Thiên Chúa, Người sẽ lấy đi không cho các ông nữa, mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.”
Hôm nay Tin Mừng trình bày cho chúng ta một dụ ngôn đầy bi kịch có một kết thúc buồn (x. Mt 21:33-43). Một người chủ đất trồng một vườn nho và chăm sóc nó rất chu đáo. Sau đó, khi cần phải đi xa, ông giao lại cho một số tá điền. Khi mùa hái nho đến gần, ông sai đầy tớ đi thu hoạch mùa màng. Nhưng bọn tá điền đã ngược đãi và giết chết họ. Vì vậy, người chủ đã gửi con trai của mình đi và những người thuê nhà đó đã giết anh ta. Sao lại thế được? Có chuyện gì? Có một thông điệp của Chúa Giêsu trong dụ ngôn này.
Chủ đất đã làm mọi việc tốt đẹp, bằng tình yêu thương. Chính ông đã làm việc cực nhọc để trồng vườn nho; ông đã bao quanh nó bằng hàng rào để bảo vệ nó; đào một thùng ép rượu và xây một tháp canh (xem câu 33). Sau đó, ông giao vườn nho của mình cho một số tá điền, cho họ thuê tài sản quý giá của mình, đối xử bình đẳng với họ, để vườn nho của ông có thể được chăm sóc tốt và sinh hoa trái. Trong hoàn cảnh này, vụ thu hoạch đáng lẽ phải kết thúc có hậu, trong không khí lễ hội, với sự phân chia sản phẩm công bằng để mọi người hài lòng.
Thay vào đó, những tư tưởng vô ơn và tham lam cứ len lỏi vào tâm trí những người tá điền. Anh chị em thấy đấy, cội nguồn của những mâu thuẫn luôn là sự vô ơn và tình cảm tham lam muốn nhanh chóng chiếm đoạt của cải. Bài diễn văn mà những tá điền này đưa ra là: “Chúng ta không cần phải đưa bất cứ thứ gì cho chủ sở hữu. Sản phẩm công việc của chúng ta chỉ thuộc về chúng ta. Chúng ta không cần phải khai trình cho bất cứ ai!”. Và điều này không đúng: họ nên biết ơn những gì họ đã nhận được và cách họ đã được đối xử. Thay vào đó, sự vô ơn làm nảy sinh lòng tham và ý thức nổi loạn ngày càng lớn dần trong họ, khiến họ nhìn nhận tình thế một cách lệch lạc, cảm thấy rằng người chủ mắc nợ họ chứ không phải họ mắc nợ người chủ đã giao cho họ công việc. Khi nhìn thấy đứa con trai, họ nói: “Đây là người thừa kế. Hãy đến, chúng ta hãy giết hắn và chiếm lấy tài sản thừa kế của hắn!” (câu 38). Và từ chỗ làm tá điền, họ trở thành sát thủ. Đó là cả một quá trình. Và nhiều khi, quá trình này diễn ra trong lòng người, thậm chí trong lòng chúng ta.
Với dụ ngôn này, Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta điều gì sẽ xảy ra khi một người tự lừa dối mình rằng họ tự mình làm được mọi việc và quên mất lòng biết ơn, họ quên mất nền tảng thực sự của cuộc sống: sự tốt lành đó đến từ ân sủng của Chúa, điều tốt đẹp đó đến từ ân sủng nhưng không của Người. Khi ai đó quên đi lòng biết ơn Thiên Chúa này, người đó sẽ không đối diện với hoàn cảnh và giới hạn của mình với niềm vui cảm thấy được yêu thương và được cứu rỗi, nhưng với ảo tưởng buồn bã là không cần đến tình yêu hay sự cứu rỗi. Người đó không còn để mình được yêu thương nữa và thấy mình là tù nhân của lòng tham của chính mình, là tù nhân của nhu cầu có nhiều hơn người khác, của ham muốn nổi bật hơn người khác. Quá trình này thật tồi tệ và nhiều khi nó xảy ra với chúng ta. Chúng ta hãy suy nghĩ nghiêm chỉnh về điều này. Nếu không, điều này sẽ gây ra nhiều bất mãn và khiển trách, rất nhiều hiểu lầm và rất nhiều cảm giác ghen tị; và bị thúc đẩy bởi sự oán giận, con người có thể rơi vào vòng xoáy bạo lực. Vâng, thưa anh chị em thân mến, sự vô ơn tạo ra bạo lực, lấy đi sự bình an, khiến chúng ta cảm thấy và la hét khi nói chuyện, không có sự bình yên, trong khi một lời “cám ơn” đơn giản có thể mang lại hòa bình!
Vì vậy, chúng ta hãy tự hỏi: Tôi có nhận thức được rằng cuộc sống và đức tin là những ân sủng tôi đã nhận được hay không. Tôi có ý thức rằng chính tôi là một món quà cho người khác không? Tôi có tin rằng mọi sự đều đến từ ân sủng của Chúa không? Tôi có hiểu rằng, dù không có công, tôi cũng là người được hưởng những điều này, rằng tôi được yêu thương và cứu độ một cách nhưng không? Và trên hết, để đáp lại ân sủng, tôi có biết nói lời “cám ơn” không? Tôi có biết nói “xin vui lòng” không? Ba cụm từ là bí quyết chung sống của con người là cảm ơn, xin vui lòng, tôi xin lỗi. Tôi có biết nói ba điều này không? Cảm ơn, xin vui lòng, tôi xin lỗi. Tôi có biết cách phát âm ba cụm từ này không? Đó là một từ nhỏ “cám ơn” - “xin vui lòng” là một từ nhỏ, hai từ nhỏ để cầu xin sự tha thứ, “Con xin lỗi” – là điều mà Thiên Chúa và anh chị em chúng ta mong đợi mỗi ngày. Chúng ta hãy tự hỏi liệu những lời nhỏ bé như “cảm ơn”, “xin vui lòng”, “thứ lỗi cho tôi, tôi xin lỗi” có hiện diện trong cuộc sống của chúng ta hay không. Tôi có biết cám ơn, biết nói “xin vui lòng” không? Tôi có biết xin lỗi, cầu xin sự tha thứ không? Tôi có biết cách cư xử nhã nhặn với từ “xin vui lòng” không? Cảm ơn bạn, tôi xin lỗi, xin vui lòng.
Xin Mẹ Maria, tâm hồn tôn vinh Chúa, giúp chúng ta biến “lòng biết ơn” thành ánh sáng chiếu soi tâm hồn chúng ta hàng ngày.
Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói thêm như sau:
Anh chị em thân mến,
Tôi đang theo dõi một cách lo lắng và đau buồn những gì đang xảy ra ở Israel, nơi bạo lực thậm chí đang bùng nổ dữ dội hơn, khiến hàng trăm người thiệt mạng và bị thương. Tôi bày tỏ sự gần gũi của tôi với các gia đình và các nạn nhân. Tôi đang cầu nguyện cho họ và cho tất cả những ai đang phải sống những giờ phút kinh hoàng và thống khổ. Cầu mong các cuộc tấn công và vũ khí chấm dứt. Xin vui lòng! Và hãy hiểu rằng khủng bố và chiến tranh không dẫn đến bất kỳ giải pháp nào mà chỉ dẫn đến cái chết và đau khổ của rất nhiều người vô tội. Chiến tranh là một thất bại! Mỗi cuộc chiến là một thất bại! Chúng ta hãy cầu nguyện để có hòa bình ở Israel và Palestine.
Trong tháng 10 này, ngoài việc cầu nguyện cho sứ vụ truyền giáo, và đọc Kinh Mân Côi, chúng ta đừng mệt mỏi cầu xin nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria ban ơn hòa bình cho nhiều quốc gia trên khắp thế giới bị đánh dấu bởi chiến tranh và xung đột. Và chúng ta hãy tiếp tục tưởng nhớ Ukraine thân yêu, đất nước đang phải chịu đựng biết bao đau khổ mỗi ngày, bị vùi dập quá nhiều.
Tôi xin cảm ơn tất cả những ai đang theo dõi, và trên hết là đồng hành với lời cầu nguyện, Thượng Hội đồng đang diễn ra, một biến cố của giáo hội về việc lắng nghe, chia sẻ và hiệp thông huynh đệ trong Thánh Thần. Tôi mời gọi mọi người giao phó công việc này cho Chúa Thánh Thần.
Tôi chào tất cả anh chị em, những người đến từ Rôma và những người hành hương đến từ Ý và từ nhiều nơi trên thế giới, đặc biệt là các sinh viên và giáo viên từ Trung tâm đào tạo Thánh tích ở Verona, và các tu sĩ Dòng Tên từ nhiều quốc gia khác nhau là khách mời của Đại học Thánh Robert Bellarmine của Rôma. Nhiều người Ba Lan: Tôi thấy nhiều lá cờ Ba Lan ở đây, chào tất cả anh chị em… Và chào tất cả những người đến từ Immacolata.
Tôi cầu chúc tất cả anh chị em một Chúa Nhật tốt lành và xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc anh chị em bữa trưa ngon miệng và xin chào tạm biệt.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana