NHỐN NHÁO
“Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Ngài ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân tới đó”.
Eric Hoffer nói, “Cảm giác vội vã thường không phải là kết quả của việc ‘sống một cuộc sống đầy đủ’; ngược lại, nó sinh ra từ một nỗi sợ mơ hồ rằng, chúng ta đang lãng phí đời mình. Khi không làm một việc phải làm, không có thời gian cho một việc nào khác, chúng ta là những người ‘nhốn nháo’ nhất trên thế giới!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Bạn có thuộc hạng người ‘nhốn nháo’ nhất trên thế giới? Thật thú vị, Lời Chúa hôm nay nói đến sự ‘nhốn nháo’ của dân Chúa thời Cựu Ước và sự ‘nhốn nháo’ của dân Ngài thời Tân Ước, “Họ rảo khắp vùng ấy; nghe tin Ngài ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân tới đó”.
Bài đọc Cựu Ước diễn tả niềm vui của vua tôi Israel, họ hình thành một đoàn kiệu khổng lồ để rước Hòm Bia Thiên Chúa. Các tư tế chạy tới, chạy lui ‘nhốn nháo’, tất bật giữa tiếng trống chiêng, não bạt và kèn đồng. Cùng nhau, họ hát ca khúc, “Lạy Chúa, xin đứng dậy, ngự về chốn nghỉ ngơi!” - Thánh Vịnh đáp ca. “Họ sát tế chiên bò nhiều vô kể, không sao đếm nổi”. Ấy thế, chính Thiên Chúa mà họ tán dương đó, rồi đây, sẽ thổ lộ, “Dân này kính Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng chúng thì lại xa Ta”; chỗ khác, “Lễ toàn thiêu chiên cừu, Ta đã ngấy. Những đại lễ của các ngươi, Ta không chịu nổi nữa!”.
Dân chúng trong Tin Mừng hôm nay cũng bát nháo xuôi ngược tìm Chúa Giêsu. Thật đáng tiếc, họ vội vàng, nhưng sự vội vàng của họ chỉ với mục đích là mang những người bệnh đến để được Chúa Giêsu chữa lành phần xác; đang khi quan trọng hơn, phần hồn. Xem ra không ai đến với Ngài, hoặc được đưa đến với Ngài để cầu xin sự tha thứ và sự chữa lành tâm linh. Con người thường sợ bệnh tật thể xác hơn sợ thương tật linh hồn! Vậy mà, gánh nặng nề nhất luôn luôn là những gánh nặng do tội lỗi vốn đến từ bên trong, “Tự lòng người, phát xuất những ý định gian tà… Đó mới là những cái làm cho con người ra ô uế”.
Khác với chúng ta, thánh Ambrôsiô thật khôn ngoan, ngài thường cầu nguyện trước khi cử hành Thánh Lễ thế này, “Lạy Chúa, trái tim con tổn thương bởi tội lỗi; trí tâm, miệng lưỡi con không được bảo vệ cẩn thận. Trong sự yếu hèn, con hướng về Chúa, suối nguồn xót thương; con nao nức chạy đến với Chúa để được chữa lành. Con không xấu hổ chỉ cho Chúa những vết thương của con. Chỉ Chúa mới biết tội con ngần nào và nghiêm trọng đến mức nào; và dẫu chúng có thể khiến con lo sợ cho phần rỗi, con vẫn đặt hy vọng vào lòng Chúa từ nhân. Vậy, xin nhìn đến, nghe con và tha thứ mọi tội lỗi, yếu đuối của con!”.
Anh Chị em,
“Họ rảo khắp vùng ấy”. Có lẽ bạn và tôi đã ‘nhốn nháo’ nhất thế giới; hay khá hơn, như những người thời Chúa Giêsu, chạy tìm Ngài chỉ để thoả mãn những gì nhất thời bên ngoài. Lời Chúa mời gọi chúng ta bắt đầu tìm kiếm Ngài trong đời thường, tìm kiếm mỗi ngày, mỗi giây phút, để được tắm gội trong ân sủng và được ‘chữa lành bên trong’. Chúa Giêsu đang chờ đợi để có thể chạm đến chúng ta, chạm đến một điều gì đó hoàn toàn nội tâm hầu có thể tạo nên nơi chúng ta một sự khác biệt. Phải, một sự khác biệt cho một Năm Mới!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để ngày sống của con trở nên ‘nhốn nháo’ động đạc. Dạy con khát khao một sự ‘chữa lành bên trong’ hầu may ra, con có thể tạo nên một sự khác biệt!”, Amen.
(Tgp. Huế)