Mặc dù đang dưỡng bệnh tại Casa Santa Marta, Đức Phanxicô vẫn đã có bài giáo lý soạn sẵn cho buổi tiếp kiến chung ngày 26 tháng 3, với đề tài:

Chu kỳ Giáo lý – Năm Thánh 2025. Chúa Giêsu Kitô, Niềm Hy vọng của chúng ta. II. Cuộc đời Chúa Giêsu. Những cuộc gặp gỡ 2. Người phụ nữ Samari. “Cho tôi xin chút nước uống!” (Ga 4:7)

Anh chị em thân mến,

Sau khi chiêm niệm về cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và Nicôđêmô, người đã đi tìm Chúa Giêsu, hôm nay chúng ta sẽ suy gẫm về những khoảnh khắc mà dường như Người thực sự đang chờ đợi ngay tại đó, tại ngã ba đường trong cuộc sống của chúng ta. Đó là những cuộc gặp gỡ khiến chúng ta ngạc nhiên, và lúc đầu có lẽ chúng ta thậm chí còn hơi do dự; chúng ta cố gắng thận trọng và hiểu những gì đang xảy ra.

Đây có lẽ cũng là kinh nghiệm của người phụ nữ Samaria, được đề cập trong chương bốn của Tin mừng Gioan (so sánh 4:5-26). Cô ấy không mong đợi tìm thấy một người đàn ông ở giếng vào buổi trưa; thực ra cô ấy hy vọng không tìm thấy ai cả. Trên thực tế, cô ấy đi lấy nước từ giếng vào một giờ bất thường, khi trời rất nóng. Có lẽ người phụ nữ này xấu hổ về cuộc sống của mình, có lẽ cô ấy cảm thấy bị phán xét, lên án, không được hiểu, và vì lý do này, cô ấy đã tự cô lập mình, cô ấy đã cắt đứt quan hệ với mọi người.

Để đi đến Galilê từ Giuđêa, Chúa Giêsu sẽ phải chọn một con đường khác và không đi qua Samaria. Con đường đó cũng sẽ an toàn hơn, xét đến mối quan hệ căng thẳng giữa người Do Thái và người Samaria. Thay vào đó, Người muốn đi qua đó, và dừng lại ở giếng đó, đúng vào thời điểm đó! Chúa Giêsu chờ đợi chúng ta và tự để Người được tìm thấy chính khi chúng ta nghĩ rằng không còn hy vọng nào cho chúng ta nữa. Giếng, ở Trung Đông cổ thời, là nơi gặp gỡ, nơi đôi khi các cuộc hôn nhân được sắp đặt; đó là nơi đính hôn. Chúa Giêsu muốn giúp người phụ nữ này hiểu được nơi tìm thấy câu trả lời thực sự cho mong muốn được yêu của cô.

Chủ đề về mong muốn là nền tảng để hiểu cuộc gặp gỡ này. Chúa Giêsu là người đầu tiên bày tỏ mong muốn của Người: "Hãy cho Ta uống!" (câu 10). Để mở đầu cho một cuộc đối thoại, Chúa Giêsu tỏ ra yếu đuối, để người kia cảm thấy thoải mái, đảm bảo rằng cô ấy không sợ hãi. Khát nước thường là hình ảnh của mong muốn, ngay cả trong Kinh thánh. Nhưng ở đây, Chúa Giêsu trước hết khát khao ơn cứu rỗi cho người phụ nữ. Thánh Augustinô nói rằng "Người đang xin nước uống" "khát khao đức tin của chính người phụ nữ". [1]

Trong khi Nicôđêmô đã đến với Chúa Giêsu vào ban đêm, thì ở đây Chúa Giêsu gặp người phụ nữ Samari vào giữa trưa, thời điểm có nhiều ánh sáng nhất. Đây thực sự là khoảnh khắc mặc khải. Chúa Giêsu cho cô ấy biết Người là Đấng Mê-xi-a và cũng rõi sáng lên cuộc đời của Người. Người giúp cô ấy đọc lại lịch sử của cô, một lịch sử phức tạp và đau đớn: cô ấy đã có năm người chồng và hiện đang sống với người thứ sáu không phải là chồng. Con số sáu không phải là ngẫu nhiên, nhưng thường chỉ ra sự không hoàn hảo. Có lẽ đó là ám chỉ đến chú rể thứ bảy, người cuối cùng sẽ thỏa mãn mong muốn được yêu thương thực sự của người phụ nữ này. Và chú rể đó chỉ có thể là Chúa Giêsu.

Khi nhận ra rằng Chúa Giêsu biết cuộc sống của mình, người phụ nữ chuyển câu truyện sang vấn đề tôn giáo đã chia rẽ người Do Thái và người Samaria. Điều này đôi khi cũng xảy ra với chúng ta khi chúng ta cầu nguyện: tại thời điểm Chúa chạm đến cuộc sống của chúng ta, với những vấn đề của nó, đôi khi chúng ta lạc vào những suy tư khiến chúng ta có ảo tưởng về một lời cầu nguyện thành công. Trên thực tế, chúng ta đã dựng lên những rào cản bảo vệ. Tuy nhiên, Chúa luôn vĩ đại hơn, và đối với người phụ nữ Samaria, người mà theo các giới luật văn hóa, Người thậm chí không nên nói chuyện, Người đã ban cho sự mặc khải cao nhất: Người nói với cô về Chúa Cha, người phải được tôn thờ trong tinh thần và sự thật. Và khi cô, một lần nữa ngạc nhiên, nhận thấy rằng về những điều này tốt hơn là chờ đợi Đấng Mê-xi-a, Người nói với cô: "Ta chính là Đấng đang nói chuyện với chị" (câu 26). Giống như một lời tuyên bố tình yêu: Đấng mà chị đang chờ đợi chính là Ta; Đấng cuối cùng có thể đáp lại mong muốn được yêu của chị.

Vào thời điểm đó, người phụ nữ chạy đi gọi mọi người trong làng, vì sứ mệnh xuất phát chính xác từ trải nghiệm cảm thấy được yêu. Và lời tuyên bố nào mà cô ấy có thể mang lại, nếu không phải là trải nghiệm được hiểu, được chào đón, được tha thứ? Đây là một hình ảnh khiến chúng ta phải suy gẫm về việc tìm kiếm những cách thức mới để truyền giáo.

Giống như một người đang yêu, người Samaria này quên mất chiếc bình đựng nước của mình, để nó dưới chân Chúa Giê-su. Sức nặng của chiếc bình trên đầu cô, mỗi lần cô trở về nhà, nhắc nhở cô về tình trạng của mình, cuộc sống đầy rắc rối của cô. Nhưng giờ đây chiếc bình được để dưới chân Chúa Giê-su. Quá khứ không còn là gánh nặng nữa; cô đã được hòa giải. Và đối với chúng ta cũng vậy: để đi và công bố Tin Mừng, trước tiên chúng ta cần đặt gánh nặng lịch sử của mình dưới chân Chúa, để giao phó cho Người gánh nặng của quá khứ. Chỉ những người đã hòa giải mới có thể mang Tin Mừng.

Anh chị em thân mến, chúng ta đừng mất hy vọng! Ngay cả khi lịch sử của chúng ta có vẻ nặng nề, phức tạp, thậm chí có thể bị hủy hoại đối với chúng ta, chúng ta vẫn luôn có khả năng giao phó nó cho Chúa và bắt đầu lại cuộc hành trình của mình. Thiên Chúa là Đấng nhân từ, và luôn chờ đợi chúng ta!

_______________________

[1] Bài giảng 15,11.