Đức Giêsu khóc, Đức Giêsu cười
Chuyện thời bây giờ kể rằng, ở thung lũng điện tử Silicon, San Jose, California của Hoa Kỳ có một đôi vợ chồng với hai người con, con trai tên Bòn, bốn tuổi, con gái tên Bon, mười tháng. Chồng là Kỹ Sư điện. Vợ làm Assembler trong hãng điện tử. Cả hai vợ chồng là những thành viên trung thành trong Ban Giáo Lý của giáo xứ Việt Nam.
Chồng đang đi chầm chầm trong phòng khách, tay vỗ nhè nhẹ vào lưng của bé Bon, miệng ầu ơ ví dầu, ru con ngủ,
- Ầu ơ ví dầu, cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắc lẻo, gập gềnh khó đi.
Ầu ơ! Bon Bon buồn ngủ, buồn nghê,
Buồn ăn cơm nếp, cháo khê thịt gà.
Đầu bé Bon gục vào vai bố, cho nên chồng không biết là con gái của mình đã ngủ hay chưa. Quay sang vợ, chồng hỏi,
- Em coi con nó ngủ chưa?
Vợ đang cho thằng Bòn ăn cơm. Ngồi trên ghế, thằng Bòn lúc lắc qua lại, hai chân đá vung vẩy, đôi môi ngâm chặt lại mỗi khi thià cơm của mẹ đưa sát vào gần miệng. Vợ dỗ con,
- Bòn, hôm nay ngoan nhỉ. Há to miệng ra, ăn thêm miếng cơm nữa nhé. Đó, đó, ngoan, Bòn ngoan quá.
Nghe mẹ khen, thằng Bòn bùi tai, há miệng ra. Chỉ chờ có thế, vợ đẩy thìa cơm vào miệng thằng Bòn. Nghe chồng hỏi, vợ quay lại nhìn chồng và con. Nhìn thấy đôi mắt to như hai hòn bi đen của bé Bon vẫn còn đang mở lớn nhìn bầu trời bên khung cửa, vợ mỉm cười,
- Cặp mắt nó còn mở to ra như thế kia, thì ngủ nghê gì. Thôi, chịu khó bế con thêm một chút, em cho thằng Bòn ăn xong, anh dẫn thằng Bòn ra thư viện, để em ru con Bon nó ngủ cho.
Chợt như nhớ ra chuyện gì, chồng dừng lại, cất giọng hỏi vợ,
- Mấy ngày hôm nay, người ta đang xôn xao bàn tán về vụ Đức Mẹ khóc? Em có biết chi không?
Vợ trả lời,
- Có, ở trong hãng của em, nguyên một tuần lễ vừa rồi, họ nói dữ lắm. Em cũng không hiểu sao nữa. Chúa Nhật này, sau giờ Giáo Lý, em sẽ hỏi ý kiến mấy Frère. Hỏi coi, mấy Frère nghĩ chi về hiện tượng Đức Mẹ khóc.
Chồng dáng vẻ thắc mắc,
- Đức Mẹ khóc thì nghe nói nhiều rồi, nhưng sao không nghe thấy ai nói là Đức Giêsu khóc nhỉ?
Vợ ngưng đút cơm cho thằng Bòn,
- Ủa! Học sinh xuất sắc của lớp Kinh Thánh trong giáo xứ mà sao hôm nay ăn nói vớ vẩn thế?
Chồng nhìn vợ, yên lặng không nói, ánh mắt chờ đợi. Vợ nhìn chồng, nhún vai, nói,
- Sáng nay, nếu mà anh đi lễ, anh sẽ có dịp lắng nghe bài Phúc Âm (Luca 19:41-44) nói về những hạt nước mắt của Chúa.
Chồng khịt mũi,
- Ai lại không biết là Chúa khóc trong Phúc Âm. Anh muốn nói là hiện tại, là bây giờ đây nè.
Chồng tiếp tục,
- Nói về vụ Chúa khóc trong Phúc Âm, em còn nhớ đoạn Đức Giêsu khóc trước mộ của ông Lazarô không (Gioan 11:35)? Cho em thêm một chút kiến thức về Kinh Thánh, Gioan 11:35 (Và Đức Giêsu khóc) là câu ngắn nhất trong Kinh Thánh đó.
Vợ vừa đút cơm cho thằng Bòn, miệng vừa nói,
- Bòn coi, bố con đang giống y như đỉa phải vôi.
Nói vừa xong, vợ đổi sang đề tài khác liền,
- Anh ơi, chưa bao giờ em nghe nói là Đức Giêsu cất tiếng cười hết…
Chồng cười xòa,
- Khéo lãng chuyện chưa!
Nói xong, chồng vuốt cằm, dáng suy nghĩ,
- Em nói đúng. Nhưng chắc chắn, Đức Giêsu phải cười rồi, bởi vì Ngài có thân xác con người như anh và em mà; cho nên Ngài cũng có nhiều giây phút vui tươi và những lần mệt mỏi, phiền muộn. Em có nhớ lúc Ngài đi ngang qua thành Saikar trong Tin Mừng Gioan nói về người phụ nữ xứ Samaria không? Lần đó, mệt mỏi vì con đường thiên lý, Đức Giêsu ngồi xuống bờ giếng nghỉ ngơi (Gioan 4:6). Về vụ Đức Giêsu cười, cha X trong lớp Kinh Thánh nói là trong tiệc cưới Cana, Đức Giêsu đã cất tiếng cười (Gioan 2:1-11), bởi vì Ngài đang dự tiệc cưới mà.
Vợ gật đầu,
- Nghe cũng có lý.
Thằng Bòn bất chợt chen vào câu chuyện của bố và mẹ,
- Mẹ ơi, sao Chúa khóc vậy?
Vợ trả lời liền,
- Chúa khóc bởi vì người ta hư, không nghe Lời Chúa.
- Hư là gì?
- Hư là…thí dụ, mẹ nói Bòn há miệng ra để mẹ đút cơm cho con ăn, nhưng con cứ ngậm chặt miệng lại. Như vậy là con hư, không nghe lời của mẹ nói.
Nghe mẹ nói vậy, thằng Bòn liền mở to miệng ra. Nó nói, giọng lúng búng vì những hạt cơm trong miệng,
- Bòn mở miệng to như vầy, thì Bòn còn hư hay không?
Cả chồng và vợ đều bật tiếng cười trước cái miệng o tròn của thằng Bòn. Vợ nói,
- Như vậy thì Bòn không hư nữa. Bòn thấy không? Con không hư nữa, con nghe lời mẹ, thì mẹ cười, bố cũng cười, và Chúa lại càng cười vui nữa.
Chồng khen vợ,
- Giỏi ghê ta! Em nói đúng rồi. Nếu con người không hư nữa, nhưng nghe và sống Lời Chúa, thì Chúa sẽ không khóc nữa, nhưng Ngài sẽ cười vui.
Vợ kết luận,
- Em đồng ý. Tùy theo cách sống của anh và của em, và của mọi người, Chúa sẽ khóc hoặc Chúa sẽ cười.
Lạy Chúa, xin dạy chúng con biết nghe và sống Lời Chúa, để Chúa thôi không còn khóc cho những tội lỗi và thương tiếc cho linh hồn của chúng con, những linh hồn mà Chúa đã phải chuộc lại bằng chính giá máu của Ngài trên cây thập giá.
www.nguyentrungtay.com
Chuyện thời bây giờ kể rằng, ở thung lũng điện tử Silicon, San Jose, California của Hoa Kỳ có một đôi vợ chồng với hai người con, con trai tên Bòn, bốn tuổi, con gái tên Bon, mười tháng. Chồng là Kỹ Sư điện. Vợ làm Assembler trong hãng điện tử. Cả hai vợ chồng là những thành viên trung thành trong Ban Giáo Lý của giáo xứ Việt Nam.
Chồng đang đi chầm chầm trong phòng khách, tay vỗ nhè nhẹ vào lưng của bé Bon, miệng ầu ơ ví dầu, ru con ngủ,
- Ầu ơ ví dầu, cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắc lẻo, gập gềnh khó đi.
Ầu ơ! Bon Bon buồn ngủ, buồn nghê,
Buồn ăn cơm nếp, cháo khê thịt gà.
Đầu bé Bon gục vào vai bố, cho nên chồng không biết là con gái của mình đã ngủ hay chưa. Quay sang vợ, chồng hỏi,
- Em coi con nó ngủ chưa?
Vợ đang cho thằng Bòn ăn cơm. Ngồi trên ghế, thằng Bòn lúc lắc qua lại, hai chân đá vung vẩy, đôi môi ngâm chặt lại mỗi khi thià cơm của mẹ đưa sát vào gần miệng. Vợ dỗ con,
- Bòn, hôm nay ngoan nhỉ. Há to miệng ra, ăn thêm miếng cơm nữa nhé. Đó, đó, ngoan, Bòn ngoan quá.
Nghe mẹ khen, thằng Bòn bùi tai, há miệng ra. Chỉ chờ có thế, vợ đẩy thìa cơm vào miệng thằng Bòn. Nghe chồng hỏi, vợ quay lại nhìn chồng và con. Nhìn thấy đôi mắt to như hai hòn bi đen của bé Bon vẫn còn đang mở lớn nhìn bầu trời bên khung cửa, vợ mỉm cười,
- Cặp mắt nó còn mở to ra như thế kia, thì ngủ nghê gì. Thôi, chịu khó bế con thêm một chút, em cho thằng Bòn ăn xong, anh dẫn thằng Bòn ra thư viện, để em ru con Bon nó ngủ cho.
Chợt như nhớ ra chuyện gì, chồng dừng lại, cất giọng hỏi vợ,
- Mấy ngày hôm nay, người ta đang xôn xao bàn tán về vụ Đức Mẹ khóc? Em có biết chi không?
Vợ trả lời,
- Có, ở trong hãng của em, nguyên một tuần lễ vừa rồi, họ nói dữ lắm. Em cũng không hiểu sao nữa. Chúa Nhật này, sau giờ Giáo Lý, em sẽ hỏi ý kiến mấy Frère. Hỏi coi, mấy Frère nghĩ chi về hiện tượng Đức Mẹ khóc.
Chồng dáng vẻ thắc mắc,
- Đức Mẹ khóc thì nghe nói nhiều rồi, nhưng sao không nghe thấy ai nói là Đức Giêsu khóc nhỉ?
Vợ ngưng đút cơm cho thằng Bòn,
- Ủa! Học sinh xuất sắc của lớp Kinh Thánh trong giáo xứ mà sao hôm nay ăn nói vớ vẩn thế?
Chồng nhìn vợ, yên lặng không nói, ánh mắt chờ đợi. Vợ nhìn chồng, nhún vai, nói,
- Sáng nay, nếu mà anh đi lễ, anh sẽ có dịp lắng nghe bài Phúc Âm (Luca 19:41-44) nói về những hạt nước mắt của Chúa.
Chồng khịt mũi,
- Ai lại không biết là Chúa khóc trong Phúc Âm. Anh muốn nói là hiện tại, là bây giờ đây nè.
Chồng tiếp tục,
- Nói về vụ Chúa khóc trong Phúc Âm, em còn nhớ đoạn Đức Giêsu khóc trước mộ của ông Lazarô không (Gioan 11:35)? Cho em thêm một chút kiến thức về Kinh Thánh, Gioan 11:35 (Và Đức Giêsu khóc) là câu ngắn nhất trong Kinh Thánh đó.
Vợ vừa đút cơm cho thằng Bòn, miệng vừa nói,
- Bòn coi, bố con đang giống y như đỉa phải vôi.
Nói vừa xong, vợ đổi sang đề tài khác liền,
- Anh ơi, chưa bao giờ em nghe nói là Đức Giêsu cất tiếng cười hết…
Chồng cười xòa,
- Khéo lãng chuyện chưa!
Nói xong, chồng vuốt cằm, dáng suy nghĩ,
- Em nói đúng. Nhưng chắc chắn, Đức Giêsu phải cười rồi, bởi vì Ngài có thân xác con người như anh và em mà; cho nên Ngài cũng có nhiều giây phút vui tươi và những lần mệt mỏi, phiền muộn. Em có nhớ lúc Ngài đi ngang qua thành Saikar trong Tin Mừng Gioan nói về người phụ nữ xứ Samaria không? Lần đó, mệt mỏi vì con đường thiên lý, Đức Giêsu ngồi xuống bờ giếng nghỉ ngơi (Gioan 4:6). Về vụ Đức Giêsu cười, cha X trong lớp Kinh Thánh nói là trong tiệc cưới Cana, Đức Giêsu đã cất tiếng cười (Gioan 2:1-11), bởi vì Ngài đang dự tiệc cưới mà.
Vợ gật đầu,
- Nghe cũng có lý.
Thằng Bòn bất chợt chen vào câu chuyện của bố và mẹ,
- Mẹ ơi, sao Chúa khóc vậy?
Vợ trả lời liền,
- Chúa khóc bởi vì người ta hư, không nghe Lời Chúa.
- Hư là gì?
- Hư là…thí dụ, mẹ nói Bòn há miệng ra để mẹ đút cơm cho con ăn, nhưng con cứ ngậm chặt miệng lại. Như vậy là con hư, không nghe lời của mẹ nói.
Nghe mẹ nói vậy, thằng Bòn liền mở to miệng ra. Nó nói, giọng lúng búng vì những hạt cơm trong miệng,
- Bòn mở miệng to như vầy, thì Bòn còn hư hay không?
Cả chồng và vợ đều bật tiếng cười trước cái miệng o tròn của thằng Bòn. Vợ nói,
- Như vậy thì Bòn không hư nữa. Bòn thấy không? Con không hư nữa, con nghe lời mẹ, thì mẹ cười, bố cũng cười, và Chúa lại càng cười vui nữa.
Chồng khen vợ,
- Giỏi ghê ta! Em nói đúng rồi. Nếu con người không hư nữa, nhưng nghe và sống Lời Chúa, thì Chúa sẽ không khóc nữa, nhưng Ngài sẽ cười vui.
Vợ kết luận,
- Em đồng ý. Tùy theo cách sống của anh và của em, và của mọi người, Chúa sẽ khóc hoặc Chúa sẽ cười.
Lạy Chúa, xin dạy chúng con biết nghe và sống Lời Chúa, để Chúa thôi không còn khóc cho những tội lỗi và thương tiếc cho linh hồn của chúng con, những linh hồn mà Chúa đã phải chuộc lại bằng chính giá máu của Ngài trên cây thập giá.
www.nguyentrungtay.com