Tôi tự hào mình là người Việt Nam

Tôi tự hào lắm chứ khi nhìn thấy người Việt Nam điều khiển giao thông, đến nỗi một người Nhật phải thốt lên rằng:"Nhìn giao thông Việt Nam, thì biết người Việt Nam, tranh nhau từng chút một, không ai nhường ai để rồi kẹt cứng lại một chỗ. Trái tim quá nhỏ bé làm sao có thể lớn mạnh được" (trích blog của Javi)...

Tôi tự hào lắm chứ, khi đèn giao thông vừa chớm đỏ, tôi dừng xe lại thì bị đâm vào đít xe và còn bị chửi bới, la hét rằng đang đi tự nhiên dừng lại...

Tôi tự hào lắm chứ, khi mới sáng hôm qua thôi, tôi thấy một người nước ngoài kêu chiếc taxi lại và mở cửa nói với tài xế rằng "did you see the red light?", chắc là ông người nước ngoài này đang đi trên làn đường dành cho người đi bộ thì bị taxi suýt đâm phải vì vượt đèn đỏ nên ông ta mới thế...

Tôi tự hào lắm chứ, khi mỗi lần đi ra nước ngoài chẳng thấy tiếng còi xe nào trên đường hay trong những khu vực thờ tự. Còn ở VN, nhiều khi tôi xém té xe vì những tiếng còi xe bóp inh ỏi...

Tôi tự hào lắm chứ, khi nhìn thấy các nam thanh nữ tú đi trên đường, quăng vèo vèo những bịch nước xuống đường...

Tôi tự hào lắm chứ, khi xe đang bon bon trên đường bỗng nghe phẹt một cái, thấy nước miếng ngay cạnh chân mình...

Tôi tự hào lắm chứ khi chỉ một va chạm nhẹ trên đường, con người ta cũng có thể lao vào chửi bới, đánh nhau...

Tôi tự hào lắm chứ, khi báo chí Nhật phanh phui các vụ hối lộ quan chức Việt Nam...

Tôi tự hào lắm chứ, khi hàng loạt những công trình đòi hỏi phải làm cho nhanh thì cứ ì ạch mãi, còn công trình như công viên quốc gia ngay tại Tòa Khâm Sứ thì nghe đâu chỉ làm trong 2 tuần...

Tôi tự hào lắm chứ khi bạn bè tôi những người trong tổ chức Đoàn TNCSHCM, đứng vỗ tay, reo hò, hát vang bài "Như có bát Hồ..."và "một con vịt xòe ra hai cái cánh" để phá đi không khí trang nghiêm của buổi Lễ cầu nguyện trong ánh nến...

Tôi tự hào lắm chứ, khi cầm hộ chiếu Việt Nam ra nước ngoài, lúc nào cũng bị soi xét rất kỹ, các vị chính quyền đi bằng con đường ngoại giao nên được trãi thảm đỏ đón tiếp, vì thế đâu có hiểu nổi khổ của dân tình. Cứ hỏi thử những người thường xuyên đi nước ngoài xem, họ kể cho nghe, chẳng cần đi đâu xa, đến biên giới Việt-Lào thôi đã thấy bị đối xử khác...

Tôi tự hào lắm chứ, khi báo chí phanh phui những vụ tiêu cực cỡ PMU18 thì cuối cùng chính những nhà báo chân chính đó lại bị rút thẻ, vào tù...

Tôi tự hào lắm chứ, khi sống trong một hệ thống truyền thông bóp méo sự thật...truyền thông tin sao không truyền hết nguyên bài phát biểu hay nguyên đoạn thôi. Không cần một người phải học quá cao, nếu nghe được toàn bộ bài phát biểu của Đức TGM Kiệt cũng sẽ hiểu được ý Cha thế nào. Có phải như truyền thông đưa tin không???

Sau tất cả những điều đó, tôi vẫn tự hào mình là NGƯỜI VIỆT NAM, rất tự hào là khác, tôi tự hào vì hàng ngàn năm văn hiến, tôi tự hào với mảnh đất nơi tôi sinh ra, tôi tự hào vì người Việt Nam thân thiện.Và...vì tôi tự hào...nên tôi quyết chung tay góp sức để bảo vệ CÔNG LÝ, HÒA BÌNH cho nước Việt Nam...Dù tiếng nói tôi nhỏ nhoi, chen lẫn trong những bài hát vang của những người khác...thì tôi vẫn làm...Vì tôi là NGƯỜI VIỆT NAM.