HÀ NỘI - Tưởng rằng đã đỡ lẩn thẩn qua trận lụt làm lấp mặt quan chức Hà Nội vừa xong để rút kinh nghiệm cho cuộc sống và công việc của mình - một quan chức đứng đầu Hà Nội, Nhưng ÔNG Nguyễn Thế Thảo đã lại tiếp tục làm trò hề cho thiên hạ qua một loạt hành động mới đây.

Nhân dân cả nước đang quan tâm đến bức thư của ông Dương Trung Quốc, một nhà sử học lại viết thư góp ý với ông Thảo về lĩnh vực kiến trúc (một lĩnh vực thuộc chuyên môn của ông Thảo) với ý tưởng xây dựng Trung tâm thương mại trên chợ 19-12.

Tưởng ông Quốc này đã múa rìu qua mắt thợ, đâu ngờ ý kiến của ông ấy được đông đảo nhân dân hết lòng ủng hộ. Hàng loạt ý kiến bạn đọc phản ứng về dự án này trên báo chí đã chứng minh.

Thế hoá ra cái ý định lập Trung tâm Thương Mại trên đất chơ 19-12 của ông Thảo lại là ý định rồ dại? Thật đáng tiếc là điều này lại đúng. Câu nói của ông khi trận lụt mới đây là ‘dự án làm xong vẫn ngập’ thế mới hiểu được trình độ của ông Thảo nó cao đến đâu.

Nhớ lại việc làm mới đây của ông Thảo là gửi đến Hội đồng Giám mục VN công văn đòi đưa ông TGM Ngô Quang Kiệt và mấy linh mục Thái Hà khỏi Hà Nội. Công văn của ông đã được HĐGMVN lịch sự trả lời là ‘những người này không vi phạm giáo luật’. Kèm theo là bản quan điểm của HĐGMVN về những vấn đề mà ai cũng biết thực chất là lên án thói bạo ngược của chính quyền HN về chính sách đất đai ăn cướp, thói bạo lực với nhân dân và sự dối trá gian ngoan bịt miệng người ngay thẳng để vu vạ.

Cũng ông Thảo này, đã mời Ngoại giao đoàn các nước đến thông báo ‘Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt không còn uy tín và đề nghị chuyển đi khỏi Hà Nội’ Lập tức đã nhận được câu trả lời của Liên hiệp Châu Âu. Liên hiệp Châu Âu đã thông qua Nghị quyết để nghị Uỷ ban và Hội đồng Châu Âu đặt tình trạng nhân quyền Việt Nam làm điều kiện để tiếp tục lý kết Hợp ước hợp tác với VN.

Đây là cú tát thẳng tay vào mặt nhà cầm quyền Hà Nội và câu trả lời đích đáng cho Nguyễn Thế Thảo.

Về nội dung ông Thảo đã nói với Ngoại giao đoàn rằng ‘ông Kiệt không đủ uy tín với giáo dân’? thì mời ông Thảo đọc đoạn này trong một lá thư của người dân gửi ông:

Thưa ngài, nghe tin này toàn dân cá độ vỉa hè khu phố Nhà Chung của chúng tôi nháo nhào, ơi ới đặt cược, một ăn mười, một ăn năm mươi, rồi đến một ăn một trăm là nếu Ngài, ông Thảo, chỉ cần mời gọi dụ dỗ cho tiền, thậm chí dọa bỏ tù, khen thưởng huân chương “vì Sự nghiệp của Đảng bộ và UBND Hà Nội”, tăng lương lên chức, 100 giáo dân thực thụ (không đánh tráo, không giả dạng) trong 282,886 giáo dân của Tổng Giáo phận Hà nội, chịu ký vào tâm nguyện thư mong muốn ông Ngô Quang Kiệt thuyên chuyển chổ khác, hoặc ngược lại cũng chỉ cần 100 giáo dân mong muốn ông Nguyễn Thế Thảo tiếp tục làm Chủ Tịch UBND tp Hà Nội thì một ăn một trăm, cá gì cũng cá, cược gì cũng cược, nhưng mãi đến hôm nay chẳng có ma nào dám bắt cược, may ra còn có ngài Chủ Tịch, tiến sĩ kinh tế và lý luận chính trị cao cấp, UV ban chấp hành TƯ Đảng, điếc và liều mạng có thể dám chơi!? Thực ra khi ngài Chủ Tịch sáng tạo ra cái chuyện tâm nguyện của giáo dân và chuyện thuyên chuyển ông Kiệt đi chổ khác thì cả cái khu phố Nhà Chung này từ dân đen như tôi, bác Hứa, Bí Thư Chi Bộ, Tổ Trưởng tổ dân phố cho đến Bí thư Hảo, Chủ tịch phường Huyền ở đây, và dư luận cả nước biết tỏng tòng tong là ngài Chủ Tịch đang thực sự sợ, ăn ngủ không yên”.

Đó là đoạn thư gửi ông Thảo tôi đọc được trên mạng ngay từ khi ông Thảo mới thổ ra cái câu lạ đời kia.

Tưởng những cái tát ấy làm ông sưng mặt và cái đầu biết nghĩ. Đâu ngờ chứng nào vẫn tật ấy, theo cách nói của dân Hà Nội 2 chúng tôi là ‘…khó đào tạo’.

Nay lại đến cái công văn ngày 12-12-2008 của ông đề nghị HĐGMVN và Giám tỉnh ‘sớm điều chuyển linh mục Vũ Khởi Phụng và các giáo sỹ (chắc ông Thảo không công nhận là linh mục?) khỏi địa phận Thành Phố Hà Nội’.

Không những thế, ông Thảo lại ca bài ca ‘Toà án xét xử công khai, đúng pháp luật…’ lại còn ‘với chính sách nhân đạo và khoan hồng của Nhà nước và Pháp luật (ông mắc lỗi với đảng là không kể ơn đảng vào đây) mà tuyên án treo… nhằm giáo dục người có tội trở thành công dân có ích’

Ai mà chẳng biết phiên toà xử tám vị anh hùng Thái Hà đã được xét xử công khai cỡ nào tận tầng 4 với cơ man nào là công an và chó cùng tiêu tốn biết mấy tiền bạc cho trang bị hôm đó. Hình như ông Thảo đang bị chứng mù thông tin nên không biết lên mạng mà đọc, mà xem. Cả thế giới tận Châu Phi người ta đã thấy ‘ơn Nhà nước và Pháp luật’ như thế nào khi kết án những người vô tội.

Chẳng ai cần Nhà nước và Pháp luật khoan hồng, chỉ cần xử theo đúng pháp luật thì ông đã tịt rồi.

Nói một cách nhanh gọn, ông chẳng có quyền gì đứng trên luật pháp để khoan hồng nếu họ có tội.

Nếu khoan hồng chắc ông đã không tiến hành phiên toà oai hùng có một không hai như thế chứ. Tự nhiên các ông Nhà nước mở lòng tốt để khoan hồng cho giáo dân mới là chuyện lạ. Ông chỉ khoan hồng cho những người như Mai Văn Dâu, Lương Quốc Dũng, Mai Văn Hạnh rồi Huỳnh Ngọc Sỹ, Nguyễn Việt Tiến mà thôi chứ?

Còn những vụ án, thì ông chỉ khoan hồng cho những vụ như New Century ngay trước mặt ông thôi. Ai chẳng biết ông khoan hồng cho ai. Mấy giáo dân đập mây hòn gạch này sao mà ông khoan hồng cho được.

Nhưng thôi, bệnh dối trá và gian ngoan là bệnh khó chữa của quan chức Hà Nội. Ông nói dối mãi nay nói thật có mà ngọng mồm hoặc chẳng lẽ lại phải hổ thẹn với lương tâm gian trá của ông lắm sao.

Nhiều người đọc công văn này, đã hỏi vì sao đoàn chèo Hà Nội không mời ông Thảo này về mà làm kép chính. Đất quê ông vốn đất chèo có truyền thống nên ông nhiễm thói diễn những vai dối trá thành nhập tâm.

Đọc công văn này, gẫm lại thấy vui vui, cung cách của ông Thảo đến trình độ nào. Nó chứng tỏ tư cách và sự dốt nát của một ông Chủ tịch Thủ đô.

Nói về tư cách công dân “có ích”, tám giáo dân kia lòng ngay dạ thẳng, đối mặt với tham nhũng dối trá để tìm công lý và sự thật thì họ còn là công dân có ích cho đất nước này hơn ông nhiều lần.

Nhưng thưa ông Thảo (tôi vẫn phải thưa, vì ông là chủ tịch cái TP Thủ đô ngoài bắc).

Ông không biết rằng, những linh mục này vẫn là những công dân như ông về phương diện pháp luật. Họ có quyền ở đâu hoàn toàn tự do được pháp luật bảo vệ. Về đạo đức, họ tốt hơn ông là chắc chắn mà không cần bàn cãi. Họ mới thực sự là những người ‘đầy tớ của nhân dân’ chứ không giống cái loại đầy tớ đểu của dân, chỉ lo ăn cắp của chủ.

Với lại Thành phố Hà Nội này không phải nhà riêng ông. Lẽ ra khi ông hư hỏng, dốt nát, con cái ông góp ý, bạn bè chân thành chỉ bảo cho ông phải lấy làm vui mà cảm ơn - Người chỉ cho ta sai trái là thầy ta. Đằng này, ông lại cứ thói hống hách, đe doạ như họ đang ăn nhờ ở đậu trong nhà ông không bằng.

Nếu họ có là con cái ông mà hư hỏng, thì ông cũng biết câu ‘Thượng bất chính, hạ tắc loạn’ ở đất nước này. Ông phải lấy đó làm gương mà sửa mình. Giá trị đạo đức xã hội đang bị những người dối trá và dốt nát như ông làm cho đảo lộn lên hết.

Thưa ông, một lần nữa dân phải nói với ông rằng: ‘Ông không phải là bố tôi’ - câu nói của nạn nhân Lưu Quang Vũ ngày trước nay chắc để giành cho ông.

Gẫm kỹ xem cái gì làm ông lại cay cú mấy ông linh mục như thế thì ai cũng hiểu là ông đã chỉ đạo phiên toà xét xử các giáo dân Thái Hà một cách bất công và mờ ám. Bản án và phiên toà đó là sự sỉ nhục luật pháp và lương tâm.

Ở phiên toà đó, đông đảo giáo dân và nhân dân đã thể hiện cho ông biết thế nào là lòng dân và ông biết rõ là trò đưa công an và chó cùng với súng đạn, dùi cui đã không khuất phục được nhân dân đòi công lý và sự thật. Họ đã không sợ ông khi ông phùng mang trợn mắt vì họ có lẽ phải và họ có công lý. Họ không sợ ông, vì vậy nên ông sợ và ông muốn bứng chúng nó đi cho ông yên tâm mà hưởng tài hưởng lộc trên cái ghế của mình.

Nhưng đời người ta đâu phải muốn sao được vậy. Dù ông có chơi trò bẩn đến mấy như cho công an giám sát, theo dõi, dùng du côn hay bọn nghiện làm gì ảnh hưởng đến họ, ai cũng biết là có bàn tay lông lá của chính quyền của ông thò vào.

Nếu bằng mọi cách ông đưa họ đi khỏi HN bằng bạo lực hay những trò ma mãnh, đâu có phải đến thế là yên.

Nếu ông dùng những cách hèn hạ đưa các linh mục đi nơi khác, đó lại là những ngọn lửa căm giận được đốt lên trong lòng giáo dân cho ông xem mức độ cháy của nó.

Lòng dân khi đã hiểu chính nghĩa ở đâu, thì họ luôn hướng về nơi đó. Người này đi, sẽ có những người khác kiên cường và vững mạnh hơn để bước tới cùng họ trên con đường đòi công lý và sự thật. Ông đừng hi vọng ba cái trò xỏ xiên có thể làm lòng dân thay đổi, nếu ông vẫn chứng nào tật ấy mà không sửa mình.

Điều cuối cũng nhắc ông là nên xử sự theo thói lịch sự tối thiểu và nên một lần đối diện với sự thật, dù sự thật đó làm ông đau.

Ngày 15-12-2008. Một năm tròn của phong trào cầu nguyện.