Cảnh giác – bài học không thừa

Nhìn tấm hình linh mục Phê rô Nguyễn Văn Khải đang cầm loa của công an để ổn định trật tự cho bà con giáo dân sau phiên toà Phúc thẩm (khi cả vạn người đang phấn khích bất đồng với bản án, mà cả ngàn cảnh sát đứng bó tay đành phải nhờ linh mục Khải) được đưa lên các báo để vu vạ rằng “linh mục Khải đang kích động giáo dân” (Báo An ninh Thủ đô) hoặc “linh mục Nguyễn Văn Khải đã đi ngược với những gì mà nhà tu hành chân chính cần làm” (Báo Công an nhân dân ngày 30/4/2009), tôi cứ thấy tội nghiệp thay cho mấy ông tu sỹ, linh mục hiền lành cả tin và mất cảnh giác.

Từ khi vụ việc Thái Hà và Toà Khâm sứ xảy ra đến nay đã có một thời gian dài, những hành động đê hèn, vu cáo và dựng chuyện, gắp lửa bỏ tay người của báo chí đã quá nhiều, vậy mà mấy linh mục, tu sĩ vẫn cứ… ngây thơ(!)

Chắc không đủ thời gian để viết ra những điều vừa nói, vì nó quá nhiều. Nhiều người đã nói, đã viết, nhưng vẫn chưa đủ, chưa hết. Nhưng việc sử dụng hình ảnh để xuyên tạc với linh mục Khải thì ít nhất đã có vài ba bận.

Chứng cứ: Khi đám “quần chúng tự phát… tiền” là thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh được cấp tốc điều động đến linh địa Đức Bà Thái Hà sau khi giáo dân bị xịt hơi cay để gào thét “Như có bác hồ…” thì nguy cơ xung đột bạo lực đã rất lớn vì giáo dân quá bức xúc với việc bị xịt hơi cay và cách làm việc cù nhầy của công an.

Khi đó linh mục Khải đã phải yêu cầu giáo dân ngồi xuống để tránh nguy cơ xung đột bạo lực. Vậy mà hình ảnh đó đã ngay lập tức được sử dụng để cho rằng linh mục Khải “dựng chuyện, kích động giáo dân”

Nhưng khi những hình ảnh, video về người đã cầm bình xịt hơi cay đang cười, đang nói chuyện với công an được đưa ra, thì cả hệ thống im lặng.

Rồi những giáo dân, những người không là giáo dân đã bị màn kịch truyền thông vu cáo, gán ghép để nhằm đạt được những mục đích vu cáo, dối trá đã bị bóc trần. Nhưng rồi báo chí vẫn chứng nào tật ấy.

Chứng cứ: Điển hình gần đây nhất là ông Nguyễn Trọng Tỵ, người đã nhiều lần được đài báo trích dẫn nhiều trên báo chí qua hai vụ việc Thái Hà và Toà Khâm sứ đã phải kêu trời rằng “tôi không nói thế, nhưng báo chí nó viết thế” … Với một ông luật sư Chủ nhiệm đoàn Luật sư Hà Nội mà còn bị thế, huống chi những người khác?

Vậy mà mấy ông linh mục, tu sĩ vẫn ngây thơ, vẫn không cảnh giác, dù đã có một vài lần có những cảnh báo “Hãy cẩn thận” .



Thậm chí, tôi còn thấy khi hàng nghìn giáo dân bịt kín lối vào toà án ở đầu đường Nguyễn Trãi, Hà Đông, khiến các cảnh sát hàng trăm người bất lực, trong việc mở lối cho các bị cáo vào hầu toà, các cán bộ đã phải đến xin linh mục Nguyễn Văn Khải ngồi vào trong cái xe cảnh sát, nói trên hệ thống tăng âm của xe này, mời bà con lên vườn hoa cạnh đó để nhường chỗ cho các cán bộ, các nạn nhân và thân nhân cùng các luật sư và các linh mục vào toà án làm việc... Hành động tốt đẹp và thiện chí đó có thể bị hiểu nhầm bị CA lợi dụng nếu muốn. Họ có thể lấ hình ảnh đó để xuyên tạc rằng: “linh mục Khải đã hợp tác với công an, đang ngồi trong xe cảnh sát giao thông đi kiếm ăn”.

Đó là những bài học cho những người có lòng tốt nhưng không hiểu đối tượng: “Quả thật, bàn tay các ngươi vấy máu, ngón tay các ngươi đầy tội ác tầy trời, môi miệng các ngươi nói lời giả dối, lưỡi các ngươi thốt ra điều bất công” . (Isaia - Chương 59 -3)

Chúa đã phán “Đừng đổ ngọc trai cho lợn, đừng quăng đồ Thánh cho chó, kẻo nó dẫm đạp dưới chân và quay lại cắn xé anh em” . (Mattheu 7-6)

Liên quan đến… chính trị?

Thông cáo của Giáo xứ Thái Hà kêu gọi cầu nguyện cho Sự thật, Công lý, cho đất nước, cho Tây Nguyên và các nhà lãnh đạo đất nước… được báo chí kêu rằng như vậy là liên quan đến chính trị, là can thiệp cả dự án kinh tế, là bôi xấu chính quyền, là “tự tách mình ra khỏi khối đại đoàn kết toàn dân”… với nhiều từ ngữ quy kết, buộc tội.

Chuyện đó thì đã nhiều, đã xưa và mặc nhiên họ coi đó là chuyện bình thường như một quyền riêng của báo chí Việt Nam. Nếu không nói vậy, chẳng lẽ báo chí có thể nói đúng sự thật rằng việc cầu nguyện cho Hoà bình, Công lý, Sự thật, cho Tây Nguyên, cho các nhà lãnh đạo đất nước… là tốt đẹp, vậy thì sao đúng lề phải?

Có một câu hỏi mà các tờ báo như Công an nhân dân, An ninh Thủ đô… luôn luôn đặt ra: “Linh mục Nguyễn Văn Khải muốn gì?” Dù trong bản thông cáo đã nói rất rõ những ý nguyện của Giáo xứ Thái Hà về việc cầu nguyện, vậy nhưng hình như các tờ báo này không thể hiểu được và cứ phải hỏi đi hỏi lại?

Tại sao vậy? Phải chăng họ đã không thể có cách nghĩ thông thường của người bình thường? Phải chăng họ nhìn đâu cũng ra bọn phản động, nhìn chỗ nào cũng thấy các thế lực thù địch nên cứ phải suy diễn, mà suy diễn rồi bắt người khác phải chấp nhận suy diễn của mình là đúng, là trí tuệ? Bởi chỉ có mình họ được nói, được suy diễn mà thôi? Hay bởi những người tu hành, người công giáo đã nói ra là phải cảnh giác?

Muốn gì ư? Đơn giản thôi, đó là Sự thật, Công lý, Hoà bình và bảo vệ đất nước, đồng bào để “đồng hành cùng dân tộc”.

Cũng dễ thông cảm thôi, khi thói dối trá đã được làm kim chỉ nam cho hành động, thì suy nghĩ ngược là chuyện bình thường. Hãy nhìn hình ảnh linh mục Khải cầm loa công an ổn định trật tự, bên cạnh là hàng đoàn cảnh sát còn cả ông Long, Trưởng công an Quận Đống Đa đứng chình ình ra đó, thậm chí một cảnh sát còn đẩy linh mục Khải lên để ổn định trật tự mà còn được gắn nhãn là “kích động” thì có điều gì trừu tượng hơn, sâu kín hơn mà dám chắc rằng họ đã nói thật?

Những vấn đề đó liên quan đến chính trị ư? Liên quan đến chính trị thì sao? Chính trị là độc quyền dành cho một người hay một nhóm người, những ai không được nói, không được liên quan đến chính trị? Những câu hỏi đó chưa được bất cứ một tờ báo, một văn bản nào giải thích. Chỉ có các văn bản rằng: Người dân Việt Nam được tự do ngôn luận, tự do báo chí và tự do hội họp, tự do tư tưởng và tự do phát biểu ý kiến… Ôi, biết bao là cái tự do.

Hình LM Khải cầm loa d8ang trên CAND
Phải chăng, nếu linh mục Khải cứ noi gương mấy ông linh mục quốc doanh, được được lòng đảng vào Quốc Hội, mặt trận Tổ Quốc, UB Đoàn Kết… thì mới là “đi xuôi đường lối người tu hành, không liên quan, can thiệp chính trị?”

Đọc lại bài báo có những đoạn như sau: “trên các diễn đàn Internet, các tờ báo, nhiều người dân đã đăng đàn và bày tỏ sự phản đối trước những lời lẽ kích động và mang tính chất hằn học này. Để khách quan, chúng tôi xin đăng tải vài ý kiến của những người lớn tuổi, từng trải và ở tuổi "tri thiên mệnh" họ hiểu hơn ai hết những gì gọi là hòa bình và công lý trên đất nước chúng ta” .

Tôi đã lục khắp các diễn đàn internet, thì ra câu nói đó chỉ được tờ Hà Nội mới đăng lên, những người được chỉ tên, tuổi chỉ là những địa danh chung chung, chẳng hạn ở phố nọ, ở quận kia… có mà tìm cả tháng cũng không thể được. Duy chỉ có ông luật sư Tỵ có thể tìm được, thì ông đã la toáng lên rằng: “tôi không nói thế, nhưng báo chí nó viết thế…”. Đấy là sự “khách quan” của báo Công an Nhân dân và Hà Nội mới? Cái bài mẹ hát con khen này không ai lạ, người xưa đã bảo “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” là vậy.

Đó là sự dối trá, dối trá hiển nhiên mà không mất mấy thời gian để chứng minh, vậy nhưng ngay trong bài viết này, có đoạn: “Liệu ông có còn tỉnh táo nữa không, hay chỉ vì những hậm hực cá nhân mà ông sẵn sàng nói nhảm, nói những điều dối trá, bịa đặt như vậy” .

Ai bịa đặt, ai dối trá thì qua những hành động và câu chữ ở ngay bài báo này đã chứng minh.

Sự dối trá nào cũng đi đến đường cùng, khi không có chính nghĩa, sự thật trong tay, những hành động, lời nói rất dễ bị vạch mặt, bóc trần mà không thể chối cãi. Đến khi đó họ đánh bài… lờ.

Bài báo có đoạn viết: “Khi ông Nguyễn Văn Khải đưa ra luận điệu "Trước hiện tượng bất công tràn lan trên đất nước" là ông đã cố tình khái quát hóa, thổi bùng một số việc riêng rẽ, nhằm bôi xấu bản chất tốt đẹp của xã hội Việt Nam - một xã hội mà Đảng, Nhà nước và toàn dân đang nỗ lực xây dựng theo phương châm "công bằng, dân chủ, văn minh”.

Tôi nghĩ người viết câu này đã không hiểu hết ngôn ngữ tiếng Việt. Người này đã lẫn lộn giữa bản chất và hiện tượng, giữa phương châm và hiện thực. Hoặc có thể người này hiểu, nhưng bản chất dối trá nên cố tình lập lờ để suy diễn kết tội người khác với tư duy chỉ họ được quyền kết tội.

Bào báo viết tiếp: “Khi Nguyễn Văn Khải nêu luận điệu "Cho công lý và sự thật được thực thi ở Giáo xứ Thái Hà" - nhiều người thốt lên: Ô hay, thế lâu nay trong Giáo xứ Thái Hà không có công lý và sự thật?...

Điều này mà còn phải hỏi lại, thì quả là người viết bài này quá quan liêu, cán bộ ăn lương nhân dân mà quan liêu như vậy là không ổn. Nếu ai còn ngạc nhiên, xin hãy đến mà xem, chắc chắn họ sẽ ngạc nhiên hơn thế nhiều.

Chứng cứ nhé: Nếu có sự thật, có công lý, khi UBND TP Hà Nội đưa những chứng cứ chiếm đất nhà thờ ra bị bác bỏ, thì phải giải quyết vấn đề trên cơ sở pháp luật, chứ không thể dùng phương châm lấy thịt đè người để làm bằng được vườn hoa. Điều đó đã hiển nhiên ai cũng thấy. Nếu có công lý, thì không việc gì phải khởi tố và bắt bằng được những người phá mấy mét tường rào một cách khẩn cấp bằng mấy chục công an như bắt giặc, để rồi có một phiên toà lịch sử như xử trùm khủng bố quốc tế và kết bằng được tội phá hoại tài sản khi luật định chưa cấu thành tội phạm.

Bài báo viết: Ông Khải cho rằng: "Trong khi những kẻ phá hoại, gây rối thực sự lại không bị truy tố" - hay là cơ quan pháp luật còn truy tố "sót" mất ai trong vụ đập phá bờ rào Công ty May Chiến Thắng? Nếu ông còn thấy có ai "gây rối, phá hoại" mà chưa bị truy tố, với trách nhiệm của một công dân sống trên đất nước Việt Nam, xin ông đến Cơ quan Công an để trình báo, đưa những kẻ "gây rối" ra để xử lý cho công bằng. Pháp luật thì phải rõ ràng…” “đừng cố tình lôi kéo, đừng cố tình tách những giáo dân lương thiện ra ngoài khối đoàn kết toàn dân như vậy”…

Đến đoạn này, thì báo Công an nhân dân mới công nhận linh mục Khải là công dân?

Ở đây, báo Công an nhân dân đã lập lờ đánh lận con đen, cũng đành rằng là pháp luật thì công bằng, vấn đề là ai thi hành pháp luật cho công bằng mà thôi. Những nạn nhân vụ xịt hơi cay rõ ràng ở đó, hình ảnh, video đầy đủ, đơn từ đã gửi, nhưng cơ quan công an đã có hồi đáp bao giờ chưa? Thậm chí, khi biên bản được lập ngay tại nơi xảy ra vụ việc, chỉ mỗi việc xác nhận biên bản họ cũng đã đánh bài chuồn… Để rồi ngay ngày hôm sau, báo chí đã thi nhau nói ngược, vu cáo.

Và: “Thiết nghĩ, nhà nước ta với chính sách hòa hợp dân tộc, tự do tôn giáo, vẫn luôn xem bà con Thiên Chúa giáo là công dân như bao người khác, mà công dân thì bình đẳng trước pháp luật”… “chẳng lẽ ông không muốn bà con giáo dân ở Giáo xứ Thái Hà của mình là công dân. Với luận điệu này, một lần nữa Phêrô Nguyễn Văn Khải lại cố tình tách các giáo dân ra khỏi cuộc sống bình thường”.

Công dân bình đẳng trước pháp luật ư? Dẫn chứng nói trên có là bình đẳng không khi mà những trẻ em và phụ nữ bị xịt hơi cay còn đó, ngay trước mặt hàng chục công an nhưng đã không một ai điều tra tội phạm gây ra tội ác này, nhưng những người đập mấy hòn gạch họ cho là bất hợp pháp đã bị bắt như bắt giặc?

Ai đã tách giáo dân ra khỏi cuộc sống bình thường? Những tờ báo của ngành công an hãy tính xem trong số cơ man nào là quân số của ngành này, mấy người công giáo được bước chân vào đó?

Họ có là công dân không? Hãy tự trả lời câu hỏi đó để trả lời xem ai đã tách giáo dân ra khỏi cuộc sống bình thường, được tham gia mọi hoạt động và lĩnh vực xã hội.

Thật buồn cười khi đọc câu này trên báo Công an nhân dân: “bản thân ông Nguyễn Văn Khải đã tự cô lập mình ra khỏi một cộng đồng đang hòa hợp. Và chúng ta cũng dễ dàng hiểu được, một cá thể khi tự tách mình ra khỏi cộng đồng, sẽ tìm cách quay lại phá hoại khối đại đoàn kết của cộng đồng đó”.

Tôi không hiểu linh muc Khải “đã tự cô lập mình khỏi cộng đồng” ở điểm nào, khi chính ông đã và đang dốc sức phục vụ những người nghèo khổ, những người cần chăm sóc mà không có một quyền lợi, địa vị hay tài sản nào? Khi mà chính ông đã cùng toàn thể tu sĩ, giáo dân cầu nguyện cho những nhà lãnh đạo đất nước được sáng suốt, cầu nguyện cho Sự thật, Công lý, Hoà bình, cho bất công bị đẩy lùi, cho công lý được hiển thị? Phải chăng như vậy là “tự cô lập với cộng đồng”?

Phải chăng nếu ông làm ngược lại, cứ hà hiếp dân lành, cứ mánh mung hối lộ, cứ dối trá bừa bãi, cứ chia chác của công… thì mới được gọi là hoà nhập với cộng đồng? Phải chăng nếu ông kêu gọi nhân dân cứ để cho các tệ nạn dối trá, bất công lan tràn, không quan tâm đến ai ngoài chính bản thân mình… thà vong quốc chứ nhất định phải phì gia thì mới là hoà nhập với cộng đồng?

Xin thưa điều này: đất nước này, cộng đồng này, dân tộc này không phải và không thể mãi là một cộng đồng dối trá, lừa lọc và bất công. Dù hiện tượng dối trá có đang lan tràn, thì cũng chỉ là một phạm trù có tính lịch sử, những thứ đó sẽ qua đi, không ai có thể cưỡng lại đường tiến lên của dân tộc.

Nguyện cầu cùng Thiên Chúa sớm ban cho dân tộc này, đất nước này được đi dưới con đường ánh sáng, sự thật, công lý, hoà bình. Xây dựng tình đoàn kết anh em một nhà. Cùng chung sức, chung tay gây dựng cơ đồ nước Việt hùng mạnh, đủ sức mạnh và lòng tin bảo vệ đất nước này bền vững tiến tới bến vinh quang.

Hà Nội, Ngày 5 tháng 5 năm 2009