Như chúng ta biết cuối tuần vừa qua phái đoàn tổng lãnh sự quán Mỹ tại Sàigòn đã đến Lâm Đồng tìm hiểu sự thật về vụ bạo hành gần 400 tăng ni tu viện Bát Nhã xảy ra hôm 27/9, và để đối phó lại chuyến đi này, tỉnh Lâm Đồng đã phải dùng nhiều thủ đoạn che giấu những việc làm sai trái trước đó. Như lệnh cho công an tạm thời thôi không canh chừng 24/24 trước cửa chùa Phước Huệ, cho người vào tu viện Bát Nhã thay những tấm kiếng bể, dọn dẹp đống đổ nát do lũ “quần chúng tự phát” đập phá trước đó, rồi lo dàn xếp nhân sự đón tiếp phái đoàn, kẻ này được người kia không. Các tăng ni khởi xướng bức Huyết Thư như thầy Thanh Quang trụ trì chùa Phổ Nghi đều bị canh chừng rất kỹ, v.v…

Việc ‘xuất quân’ của phái đoàn tận hôm 9/10 như vậy tưởng chậm trễ nhưng hóa ra lại hay, bởi khi ấy những lời tuyên bố ‘hùng hồn’ từ miệng bà Phương Nga phát ngôn viên bộ ngoại giao vừa thoát ra trước đó, rằng “hoàn toàn không có cái gọi là Việt Nam ép bốn trăm người tu theo pháp môn Làng Mai phải rời khỏi tu viện Bát Nhã” rằng “thông tin đã xảy ra đụng độ giữa các sư thầy, sư cô tại tu viện Bát Nhã và chính quyền làm một số người bị thương và bị nhiều người bị bắt là hoàn toàn sai sự thật” v.v… bỗng dưng ‘làm khó’ cho tỉnh Lâm Đồng, khiến ‘phe ta ‘phải một phen vất vả chống đỡ.

Điều đáng nói tuy gọi là ‘phái đoàn’ nhưng thật ra họ chỉ vỏn vẹn có đúng một người (nếu không kể cô người Việt đi theo làm phiên dịch) theo BBC cho biết đó là ông Douglas Sonnik viên chức kinh tế (?) thuộc Tổng lãnh sự quán Mỹ tại TP Hồ Chí Minh. Như vậy về ‘lượng’ và ‘chất’ thật khó có thể khiêm tốn hơn, nhưng bấy nhiêu cũng đã khiến tỉnh này lo lắng. Đây là điều lẽ ra không đáng có, bởi VN vẫn thường tự hào là người đánh thắng Mỹ, nếu nay đường đường chính chính hành xử như những anh hùng dân tộc thì hà cớ gì mà phải sợ ngược lại họ?

Kết quả chuyến đi cùng lời hứasẽ làm hết khả năng của mình để Việt Nam nhìn lại cách hành sử của mình, qua đó giúp cho 400 tăng ni có một cái nơi ở để tu học cần được tôn trọng” của phái đoàn liệu có thành hiện thực hay không chúng ta còn phải chờ xem. Nhưng trước mắt lối hành xử ‘tiền hậu bất nhất’ của chính quyền Lâm Đồng, trước đây họ làm ngơ tiếp tay cho kẻ xấu đập phá đánh chiếm tu viện khiến ông Lê Hiếu Đằng, một quan chức về hưu tại Tp.HCM gọi đó là thái độ “vô trách nhiệm”, thì nay cũng chính họ lại phải đi dàn dựng hiện trường đối phó lại công luận, những việc làm tréo ngoe này đã khiến không ít người dân cảm thấy xấu hổ thay chính quyền và tự hỏi:

- Phải chăng “cái gọi là” chính phủ ở VN bây giờ chỉ còn gồm toàn những con người xem việc sợ làm mất lòng người Mỹ quan trọng còn hơn bị dân chúng khinh ghét hay sao mà lại chọn lối làm ăn chụp giựt như vậy?

- Phải chăng “cái gọi là” sự suy nghĩ của các lãnh đạo VN hiện nay trước mọi vụ việc tai tiếng là phải làm sao và bằng bất cứ giá nào miễn sao che được cái xấu phơi bày ra trước thế giới, còn với dân chúng trong nước mặc xác chúng, có biết nhà nước làm sai cũng chẳng hề hấn gì, việc này đã có công an ‘giải quyết’ nếu ai đó cần thắc mắc?

- Phải chăng “cái gọi là” một xã hội dân chủ giúp nhiều nhân tài sinh sôi nảy nở, dân chúng khôn ra là nằm ngoài ý định ‘đổi mới’ của các vị lãnh đạo nước ta nên bây giờ họ đâm lo. Vì đảng ta, một đảng chỉ giỏi xách động quần chúng ‘khố rách áo ôm’ đi đánh đấm sẽ ‘thất nghiệp’ và sẽ không còn đất sống như thời 1945-1985. Vì vậy, nay thỉnh thoảng họ phải tạo ra những cú scandals cố tình khiêu khích dân chúng qua các vụ Tòa Khâm Sứ, Thái Hà, Bauxite, Bát Nhã v.v… để còn có dịp ‘trổ tài’ cho dân chúng thấy À, thì ra đảng ta vẫn cứ mạnh khỏe và giỏi ‘vượt khó’ như ngày nào!?

Bởi không ai có thể bảo đảng ta không đủ sáng suốt để nhìn thấy trước những hậu quả khó lường mà chính họ chứ chẳng phải ai khác sẽ phải đứng ra giải quyết, nếu đẩy gần 400 tăng ni ra đường. Với cả một tập thể lớn có tổ chức như vậy đâu dễ để mà ém nhẹm hay đi thu xếp riêng rẽ với từng người?

Chẳng nhẽ Hà Nội lại “sai sót kỹ thuật” trầm trọng đến mức lầm tưởng tầm vóc đạo Phật nhỏ hơn Công giáo? Hoặc cho rằng vụ Thái Hà xảy ra ngay giữa thủ đô mà chẳng làm gì được họ, thì huống hồ Bát Nhã ở tận mãi cao nguyên xa xôi, nên họ đã dám dở những trò tệ hại nhất có thể làm đưọc với gần 400 tăng ni?

Hậu quả của lối hành xử chỉ chăm chăm lo đối phó với người ngoài nhưng lại rất thiếu sự tôn trọng dân chúng đã biến giới lãnh đạo VN trông không khác gì những ông bố bà mẹ đầu óc bệnh hoạn. Vì lo sợ hão huyền con cái mình hư hỏng khi giao du với chúng bạn nên đã tìm mọi cách cùm chân xích tay chúng lại, nhưng mỗi khi thấy bóng dáng mấy bác hàng xóm Mỹ, Âu, Úc…lởn vởn trước sân nhà, họ liền lập tức khỏi bệnh cởi trói cho chúng, như nhà sư chùa Phước Huệ vừa được công an ‘cởi trói’ để đón phái đoàn Mỹ vừa qua. (Cái này chắc y khoa gọi là ‘bệnh lạ’!?)

Nếu trong một gia đình thật có cảnh ấy xảy ra, những đứa con sẽ phải nghĩ gì về cha mẹ chúng?

- À, thì ra “cái gọi là” bố mẹ mình ‘chúng nó’ đâu có thương gì mình. Chẳng qua chỉ vì sợ bị hàng xóm lên án mà phải ra điều giả dối thế thôi!”

Chắc chắn là vậy mà không thể lý giải bằng cách nào khác. Và như thế thì thử hỏi, trên thế gian này có ông bố bà mẹ nào muốn chuyện như vậy xảy ra trong gia đình mình không? và cũng có đúa con nào cảm thấy vui vẻ, hãnh diện, tự hào khi có những ông bố bà mẹ như thế?

Câu trả lời của những cái đầu bình thường đều phải là KHÔNG, trừ phi họ cũng lại có loại ‘gen’ tham quyền cố vị giống hệt các nhà lãnh đạo VN hiện nay nốt!

Ôi! biết đến bao giờ VN mới có nổi những nhà lãnh đạo biết xấu hổ trước dân vì những việc làm gian dối như ở các nước văn minh tiến bộ? Những nơi chỉ cần một cây cầu sập, một đoàn tàu gặp tai nạn mà nhiều khi lỗi chẳng do chính phủ, ấy vậy mà các bộ trưởng đều tự giác xin từ chức.

Còn VN ta thì sao nhỉ ??? nhà nước mặc cho dân nói gì thì nói họ cứ như lũ điếc cả với nhau, chỉ tội cho đám bề tôi phát ngôn viên bộ ngoại giao mỗi khi họp báo cứ phải ấp a ấp úng như gà mắc tóc “cái gọi là” với cái gọi thì… chắc do những lúc ấy cái lưỡi và cái tâm họ đang ‘giao chiến’ dữ dội lắm, bởi dẫu sao cũng là dân có ăn học cả mà?

Tóm lại, ai dám làm phát ngôn viên cho nhà nước ta kể cũng là những người can đảm, vì giữa thời buổi công nghệ thông tin bùng nổ mãnh liệt như hiện nay, không biết khi về nhà con cái họ sao bố mẹ lại nói sai sự thật, thì không hiểu họ sẽ trả lời sao nhỉ?

Hay lại bảo ‘hy sinh đời bố củng cố đời con’ thôi con a! Mà hình như đúng thiệt, bà Phan Thúy Thanh bây giờ đang êm ấm với chức vụ đại sứ một nước bên trời Tây, còn Lê Dũng đang chuẩn bị những ngày hạnh phúc mới bên đất Mỹ sau khi trao lại quả đắng “cái gọi là” lại cho bà Phương Nga.

Biết nói sai nhưng vẫn cứ nói còn thằng nào chết ráng chịu, bởi vậy chừng nào sự nghiệp của những “cái gọi là” chưa chấm dứt thì chuyện các đồng chí phe ta, như các đồng chí ‘lãnh đạn’ của tỉnh Lâm Đồng vừa ‘lãnh đủ’ trong vụ Bát Nhã sẽ còn dài dài…

Sàigòn, 15/10/2009