Kính thưa quý đức cha, anh em linh mục thân mến, anh chị em giáo dân thân mến.

Cùng với thánh lễ tạ ơn, được cử hành ở tại ngôi nhà thờ đầy ấp kỉ niệm, đầy ấp bầu khí linh thiêng chúng ta đã muốn nói lên lòng biết ơn, lòng tạ ơn đối với Thiên Chúa. Ngài đã thương ban cho chúng ta không biết bao nhiêu là ân huệ. Có những cha nhận xét: từ những việc mà chúng ta không thể ngờ đến được, thì dường như Chúa cũng đã quan phòng đến những việc lớn lao. Để cho ba ngày hội ngộ được diễn tiến, được kết thúc hôm nay một cách tốt đẹp. Cho nên tất cả tâm tình của chúng ta luôn luôn hướng về Chúa. Và nếu có được những thành quả như chúng ta có thể có trông thấy và vô vàn thành quả mà chúng ta không thể thấy được. chúng ta hãy quy chiếu về Thiên Chúa là Cha đầy lòng thương xót. Trong những ngày qua, chúng ta cũng có nhiều cơ hội để nhắc đến Đức tổng Giuse, người đã có sáng kiến, người đã góp phần để hình thành, và người đang đồng hành và kết thúc với chúng ta trong buổi hội ngộ này. Chúng ta biết ơn Đức Tổng, chúng ta tiếp tục nhớ và cầu nguyện cho ngài.

Và chúng ta cũng muốn nói, và nói mãi lòng biết ơn của chúng ta đối với ban tổ chức, đối với sự hiện diện đông đủ và nhiệt tình của các cha tham dự. Đối với các giáo xứ, đối với mọi thành phần dân Chúa đã muốn hết sức biểu lộ sự hiệp thông của mình với hội thánh và cũng ý thức được vai trò và ơn gọi của mình trong hội thánh, nên cách này hay cách khác đã góp phần vào rất nhiều cho cái cuộc hội ngộ và cho cái thành quả này.

Nhưng tôi nghĩ rằng đối tượng trung tâm vẫn là anh em Linh mục. Vì thế tôi có một chút cái tâm tình có thể nói là thay mặt cho các Đức Cha giáo phận chia sẻ với anh em trước khi chia tay. Tôi nói thật, chúng tôi rất yêu mến anh em, chúng tôi rất biết ơn anh em. Dù trong cuộc sống, có những lúc và những hoàn cảnh nó không biểu lộ ra được và nhiều khi nó còn biểu lộ ngược lại. Nhưng mà thật sự, trong tận đáy lòng của chúng tôi, chúng tôi hiểu những khó khăn, những vất vả những hy sinh mà anh em đã phải đóng góp để trở nên những cộng tác viên của hàng giám mục. Nếu có một vài cái thành quả nào đó, thì người ta cứ quy hướng về giám mục. Chúng tôi thấy trong những lần đi cử hành lễ nơi này nơi khác người ta cảm ơn giám mục. Mà trong khi đó thì chính cha sở, cha phó, các giảng viên giáo lý, ban hành giáo, mọi người đều làm hết mọi việc để cuối cùng cái thành quả, cái lời tạ ơn thì các giám mục hưởng. Chúng tôi không muốn điều đó. Chúng tôi muốn mãi mãi là những người anh em đồng hành với các cha.

Vậy thì sau cuộc hội ngộ này sẽ ra sao? Tôi chỉ có thể nói một điều này: cuộc hội ngộ này đã an toàn. Nó chỉ thành công với tất cả ý nghĩa của nó.

Chúng ta nhắm 3 mục đích, đây là cuộc hội ngộ, một cuộc gặp gỡ mà chúng ta cũng đã nói nhờ gặp gỡ Chúa mà anh em chúng ta gặp gỡ nhau một cách rất là thân tình. Cuộc hội ngộ này cũng còn là một cuộc hành hương và cuộc hội ngộ này cũng là một cái hình thức thường huấn.

Nếu chúng ta thấy ơn chúa, nếu chúng ta thấy ơn biết bao nhiêu người đã góp phần để xây dựng cái thành quả này. Nếu chúng ta biết ơn nhau, chúng ta hãy đem ba cái điều đó vào trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta. Chúng ta sẽ tiếp tục hội ngộ. Trước hết, cùng với anh em linh mục giáo tỉnh Hà Nội của chúng ta, thì anh em linh mục giáo tỉnh Huế, giáo tỉnh Sài Gòn cũng đã thực hiện xong cuộc hội ngộ và tôi được biết ở sài gòn vào khoảng 1000, ở Huế vào khoảng 500. Như thế, chúng ta từ nay chúng ta đi trên tất cả cái dải đất việt nam này, anh em Linh mục gặp nhau. Hãy tiếp tục hội ngộ chúng ta hãy chia sẻ với nhau những cái mà chúng ta cảm nghiệmđược, những cái mà chúng ta cảm thấy thật sự cần phải chia sẻ với nhau và tức khắc chúng ta hiểu nhau liền. Chúng ta thông hợp với nhau liền. Cái sự hội ngộ đó diễn ra trên cấp bậc đó nhưng còn nhiều cấp bậc khác. Một cái chuyện mà chúng ta hội ngộ được với các gia đình mà đó đón tiếp chúng ta. Tôi nghĩ rằng hai ba trăm gia đình đó sẽ còn ghi dấu lại sự hiện diên của anh em và chắc rằng anh em cũng không thể quên họ được. Cho nên, chúng ta hãy tiếp tục hội ngộ trong đời sống linh mục, trong đời sống phục vụ của chúng ta.

Nhưng chúng ta cũng phải tiếp tục cuộc hành hương, giáo hội vẫn phải làm một cuộc lữ hành cho tới khi về nước trời. Và giáo hội mà chúng ta đang sống đây là giáo hội hành hương. Và quả thật, tôi thú thật với anh em, tôi đã sống 70 năm trên một cái vùng đất mà tôi chỉ ao ước một điều: giá mà có một cái di tích gì đó của các thánh tử đạo. Vậy mà chúng tôi mỏi mắt tìm cũng không ra. Thế nên, cuối cùng thì đành chọn một vài cái địa điểm mà có những vị linh mục sống thánh thiện đã gây dựng nên cái cơ ngơi gầy dựng nên cái giáo phận. Còn ở đây, chúng ta thấy hiện diện nơi nào, chúng ta đến nơi nào. Chúng ta cũng được có thể là hít thở, chúng ta có thể được trông thấy, chúng ta có thể được cảm thông với các thánh tử đạo, với các thánh của chúng ta. Nhưng mà để tiến đến sự thánh đó, các ngài đã phải trải qua biết bao nhiêu là gian khổ. Hay nói rõ ra là các ngài vẫn phải vác thập giá đi theo chúa Kito. Anh em Linh mục chúng ta không thể tiếp tục hành hương mà chúng ta đã để thập giá qua một bên. Chúng ta phải có thập giá và chúng ta hãy nhìn vào đức Kito, nhưng có một điều là chúng ta cùng với nhau đi theo đức Kito và chắc chắn là cái điều cuối cùng chúng ta vẫn phải tiếp tục thường huấn.

Chúng ta phải định nghĩa thường huấn là được huấn luyện và tự huấn luyện suốt cả cuộc đời linh mục của chúng ta. Khi thì có 4 điều hiện tại, mỗi hiện tại gợi lên chỉ có 1 điểm thôi. Nhưng điều đó cũng đã nói với chúng ta để có thể thi hành cái sứ vụ của chúng ta, chúng ta phải học hỏi, chúng ta phải nỗ lực, và đặc biệt là chúng ta phải cùng với anh em mình học hỏi, nỗ lực, khám phá và thi hành.

Tôi tin rằng, 3 ngày hồng ân vừa qua, sẽ không kết thúc mà nó sẽ đưa chúng ta vào trong cuộc sống và chúng ta không còn vào một cách cô đơn, mà chúng ta có cả một cái tập thể. Linh mục Việt Nam phải có cả 1 cái tập thể, linh mục giáo tỉnh và chúng ta có các giám mục cùng đồng hành với mình. Một vài cái tâm tình như vậy tôi nghĩ đến anh em và cùng với phép lành cuối thánh lễ tôi tuyên bố bế mạc ngày thường huấn linh mục giáo tỉnh Hà Nội 2010.

(Alf. Khai Hoàng ghi lại)