BUỒN TRÔNG
Buồn sao số phận long đong
Bao năm vất vả, ngóng trông đợi chờ.
Chờ gì cũng chỉ là mơ,
Trông gì cũng chỉ bến mơ mịt mờ.
Làm người đâu thể làm ngơ
Hiện tình đât nước bao giờ đổi thay?
Có nơi đâu giống chốn này!?
Nhân quyền, công lý vụt bay mất rồi!
Còn không hỡi đât nước tôi?
Tam Quan, hải đảo làm mồi giặc xơi!
Dân oan sợ hãi kêu trời.
Trời chưa kịp thấu người đời tống giam.
Hiếp người đàn áp dã man.
Sao cùng nòi giống bạo tàn thế kia!
Nửa tất đất mấy mộ bia
Ông cha gìn giữ lại chia cho Tàu!?
Hỏi người ai lại chẳng đau?
Chỉ bọn cường hào ngoảnh mặt làm ngơ.
Ăn trên ngồi trước nhởn nhơ,
Dân tình lầm khổ bên bờ vực sâu.
Bao thời chẳng thấy thời nao
Tệ nạn, tiêu cực xiết bao cho lường.
Cầm quyền chẳng biết cầm gương
Chỉ cầm dao, gậy tắt đường dân đi.
Dân kêu khóc - chẳng xá gì!
Quan đây cười khì "bốn tốt nghe bay!"
Làm quan thì được làm sai
Hể ai lên tiếng thì bay vô tù.
Con cháu quan dẫu có ngu,
Nhảy một cái vù ngồi tận trên mây.
Dân đen bay nếu có tài,
Tiền bay phải có quan đây mới nhìn.
Làm gì? Chỉ biết làm thinh!
Hỏi rằng chính nghĩa, hòa bình nơi nao?
Than đau nhưng biết than đâu?
Nhiều tôi một chủ làm trâu cũng phiền.
Sống trong sợ hãi cường quyền
Đời này rồi lại triền miên muôn đời ?!
Không đâu! Dân tộc tôi ơi!
Cùng nhau tranh đấu cho đời đẹp hơn.
Sống buồn thà chết được ơn!
Đừng làm con cháu trách hờn về sau.
Đứng lên chống lại cường hào,
Giành từng tất đất, buộc trao nhân quyền.
Sơn hà này của tổ tiên.
Giống nòi này của rồng tiên muôn đời.

Cầu Ngang, ngày GĐVN 2014.
Trương Huyền