RỄ ĐẮNG

(Kỷ niệm 85 năm cộng sản vào Việt Nam)

“Anh em phải coi chừng, … kẻo có ai trở nên rễ đắng nảy mầm, gây xáo trộn và do đó làm hư hỏng nhiều người” (Hr 12,15)

Đất nước tôi,
Không biết tự lúc nào !
Đã mọc ra một loài “rễ đắng”.
Rễ dối gian, rễ bạo tàn, ghét ghen và thù hận.

Kể từ lúc loại rễ nầy hiện diện,
Nói làm sao cho xiết,
Những chuyện lạ đời cứ thế xảy ra…

Trên thế giới nầy,
Làm ơn chỉ đâu ra,
Cái ngữ con tố cha: “Chính mầy đã hiếp dâm mẹ tao”
Trong cái phong trào,
Mang danh cái mỹ từ “cải cách ruộng đất”.

Làm ơn chỉ cho tôi,
Có quê hương nào,
Mà anh em sấn sổ giết nhau,
Trong chính lễ tang cha,
Chỉ để tranh giành những đồng tiền phúng điếu !

Làm ơn chỉ cho tôi,
Có đất nước nào,
Mà bác sĩ làm nghề phục vụ cho cái thiện cái “mỹ”,
Lại vất xác người sau khi làm chết để phi tang ?

Làm ơn chỉ cho tôi,
Có địa chỉ nào,
Mà thiếu nhi với cải tuổi còn non,
Nhưng đã dám manh tâm giết bà
để lấy tiền chơi game cho đã !

Làm ơn chỉ cho tôi,
Có loại đàn ông nào,
Lấy cán chổi đâm vào cửa mình vợ đến chết
Để chứng tỏ cái quyền
của một thằng chồng say xỉn cuồng ghen.

Làm ơn chỉ cho tôi,
Có học đường nào,
Mà thầy giáo, với đầy đủ học hàm học vị,
Kẻ rao bán 200 triệu một bằng tiến sĩ,
Kẻ dụ dỗ cả học trò 5, 6 tuổi làm trò bỉ ỗi hiếp dâm…

Làm ơn chỉ cho tôi,
Có vị nguyên thủ quốc gia nào,
Mà phải cúi đầu đi lối sau,
Vì sợ chính nhân dân mình ném cà chua trứng thối !

Làm ơn chỉ cho tôi,
Có dân tộc nào,
Đã sản sinh ra những tên công an cảnh sát,
Sẵn sàng đạp vào mặt đồng bào và nhỗ toẹt:
“Tự do cái con cặt”,
Đồng thời vỗ ngực xưng hùng: “luật pháp chính là tao” !

Làm ơn chỉ cho tôi,
Có luật pháp của một thể chế chính trị nào,
Mà “cán cân công lý”
chỉ là một “tên hề” trần truồng dị hợm.

Làm ơn chỉ dùm tôi,
Có không trên thế giới nầy,
Một người mẹ lăng loàng đến độ,
Xúi chính con ruột của mình:
“Con hãy cứ thay mẹ,
Mà tự nhiên ăn nằm cùng cha dượng” chẳng sao !

Làm ơn chỉ cho tôi,
Trên những nẻo đường thế giới, ngược xuôi,
Có tai nạn giao thông kinh khủng nào,
Mà bụng mẹ bị xe cán
đến độ thai nhi lòi cả ra ngoài !

Làm ơn chỉ dùm tôi,
Có thành phố nào,
Lại quy định một luật lệ đi đường:
“Vượt đèn đỏ chỉ dành cho những người ít học”…

ÔI ! Đất nước tôi,
Một lịch sử hào hùng, non sông gấm vóc.
Cớ làm sao ra nông nổi thế nầy ?
Cớ làm sao còn bao chuyện đắng cay,
Còn chia rẽ, hận thù, dối gian, đểu cáng…

Có phải chăng,
Một ai đó đã mang vào “rễ đắng”,
Đã đem về một thứ nấm độc kinh hoàng,
Một ý thức hệ như “loài cỏ dại hoang tàn”
Mọc trên những cánh đồng chiến tranh nồi da xáo thịt !

Biết bao giờ, biết bao giờ, Đất nước tôi sạch hết,
Những loài “rễ đắng” chằng chịt ngoài kia !