Cha Michael Nguyễn Hữu Phú Và Tôi Và Cán Bộ Và Hòa Thượng



Cha Micae Nguyễn Hữu Phú qua đời.



Nhận được tin tôi khóc không cầm được nước mắt.



Vì tôi biết một trong những cha già thương yêu tôi và đồng cảm với tôi không đã còn nữa.



Tôi nhớ năm 1989 khi được gửi từ DCCT Thái Hà, Hà Nội vào DCCT Kỳ Đồng, Sài Gòn, tôi được chia công việc quét dọn ba hành lang và hai dẫy nhà vệ sinh ở lầu II.



Tầng này có phòng học của các thầy sinh viên và phòng học của các thầy trợ sĩ là nơi cha Micae

dạy học. Thấy tôi lần đầu, ngài ân cần hỏi han và khuyến khích tôi cố gắng tu hành.



Cái duyên của tôi vời ngài bắt đầu từ đấy. Trước ngày lên đường sang Roma tôi có ghé thăm ngài ở Tu viện Mai Thôn thì thấy ngài đang tập thể dục bằng cách đạp xe quanh hàng lang Tu viên.



Những năm 2008-2010 ở Thái Hà, khi tôi bị nhà cầm quyền bách hại, đài báo ti vi vu khống chụp mũ tôi đủ điều xấu xa, ngài đã đích thân viết những lời an ủi, nâng đỡ, khích lệ tôi.



Ngài viết trên các tờ giấy lớn bé ngắn dài khác nhau. Ngài còn trích dẫn Kinh Thánh và lời các thánh cho từng điều và gửi thư tay cho tôi qua các anh em từ Sài Gòn ra Hà Nội.



Ngài nói rằng trong cái nhìn đức tin, khổ nạn tôi đang phải chịu là chịu cùng Chúa và chịu thay cho anh em, là vinh quang và danh dự cho Nhà Dòng; rằng tôi đừng sợ vì có Chúa Thánh Thần ở với tôi, vì có ngài và nhiều người cầu nguyện cho tôi...



Tôi không nhớ chi tiết. Nhưng nội dung đại khái là vậy. Tôi đọc và rất cảm động. Tôi coi đấy là những chứng tích quý báu của tình huynh đệ nên lưu lại cẩn thận trong hồ sơ cá nhân ở Thái Hà.



Những năm 2000-2005 khi phục vụ tại Tu viện DCCT Kỳ Đồng, tôi gặp ngài khá thường xuyên và hai cha con hay chia sẻ với với nhau chuyện trên trời dưới đất. Đây hai chuyện liên quan đến ngài.



CHUYỆN 1: HÒA THƯỢNG XƯNG TỘI RƯỚC LỄ



Cha Micae Nguyễn Hữu Phú kể lần kia Hòa thượng Thích Trí Dũng trụ trì Chùa Nam Thiên Đệ Nhất Trụ ( Chùa Một Cột ở Thủ Đức) mời ngài đến để nói một chuyện quan trọng.



Hòa thượng nói ngài quê ở Ứng Luật, huyện Kim Sơn, Giáo phận Phát Diệm, sinh ra trong gia đình Công Giáo và ngài đã được rửa tội và đã xưng tội rước lễ lần đầu.



Vì thời cuộc nhiễu nhương, ngài đã lưu lạc vào Chùa và dần dần trở thành một trong những chức sắc cao cấp nhất của Giáo hội Phật giáo Miền Nam trước 75 và Phật giáo Việt Nam sau 75.



Dù ở trong Chùa, nhưng Hòa Thượng không quên Chúa và vẫn thường xuyên âm thầm lần hạt Mân Côi kính Đức Mẹ.



Bây giờ về già, Hòa Thượng muốn được trở lại Đạo; nhưng nếu bỏ Chùa và về làm dân thường, sống như một người Công Giáo, thì có lẽ mình thiếu bác ái với Giáo hội Phật giáo và khiến người ta sốc.



Vì thế Hòa Thượng đã xin xưng tội với ngài, xin ngài cho Hòa Thượng sống Đạo trở lại cách âm thầm và xin ngài thỉnh thoảng cho Hòa Thượng được rước Lễ.



Từ đấy ngài có nhờ một người, hình như là một soeur, thỉnh thoảng kiệu Mình Thánh Chúa đến Chùa cho Hòa Thượng rước Lễ.



Khi kể với chúng tôi chuyện này thì Hòa Thượng chưa viên tịch và ngài nói chúng tôi không phổ biến chuyện này ra bên ngoài.



Mấy năm sau, vào năm 2001 trước khi viên tịch, Hòa Thượng đã nhắn cha Phú đến gặp lần cuối. Hòa Thượng xin khi qua đời thì Cha Phú làm lễ cầu nguyện cho Hòa Thượng ở nhà thờ, còn linh cữu thì cứ để cho bên Nhà Chùa họ làm theo nghi thức của Phật giáo.



Khi Hòa Thượng gần chết thì cha Phúc cũng báo cho tôi biết để cầu nguyện cho Hòa Thượng vì ngài biết tôi cùng quê Ninh Bình-Phát Diệm với Hòa Thượng.



Khi Hòa Thượng qua đời, Cha Micae Phú có đến viếng và làm lễ cầu nguyện cho Hòa Thượng theo như yêu cầu của Hòa Thượng trước khi chết.



Thật đúng là Chúa thương yêu người ta vô cùng. Đúng là mọi kẻ Đức Chúa Cha đã ban cho Đức Chúa Giêsu, thì Ngài không để mất một ai. Vậy chúng ta đừng mất niềm hy vọng về ơn cứu độ của mình hay người thân.



Tôi cũng tin vào hiệu năng của phép Mân Côi. Vì theo tôi rõ ràng là Hòa Thượng Thích Trí Dũng, nhờ còn nhớ đọc kinh Mân Côi mà cuối cùng đã có cơ may trở lại Đạo và đón nhận được các bí tích trước khi qua đời.



CHUYỆN 2: XƯỚNG TÊN "BÁC HỒ" TRONG THÁNH LỄ



Hồi thập niên 70-80 cộng sản đang đắc thắng và coi ông Hồ Chí Minh như thần thánh mà mọi người phải tôn vinh.



Một cán bộ Huyện Thủ Đức nhiều lần yêu cầu một cha xứ trong hạt Thủ Đức xướng tên “Bác Hồ” trong Thánh Lễ.



Ông ta bảo bên Công Giáo vẫn xướng tên Đức Giáo Hoàng, các vị thánh và các giáo dân trong Thánh Lễ giờ thêm tên “Bác Hồ” vào thì cũng tốt hơn chứ có sao!



Biết Cha Phú là Giáo sư Phụng vụ, cha xứ kia hỏi ý ngài. Cha Phú nói cha kia cứ về nói với cán bộ rằng:



Trừ Đức Giáo Hoàng, các Đức Giám Mục giáo phận và các vị thánh của Giáo Hội, đúng là chúng tôi có xướng tên người thường trong Thánh Lễ, nhưng đấy là những kẻ tội lỗi.



Vậy tôi sẽ đọc tên “Bác Hồ” của ông trong Thánh Lễ theo lời ông xin, như đọc tên những người tội lội lỗi khác để cầu xin Chúa tha thứ cho "Bác” những tội lỗi “Bác đã” gây ra làm hại mình và hại người.

Vài tuần sau cha xứ kia kể lại, ông cán bộ nọ nói: "Thôi! Thôi! Vậy thôi xin cụ đừng đọc tên Bác Hồ trong Thánh Lễ nữa!”



Cũng từ đó cán bộ hết dám yêu sách ngang ngược!



Roma 2021.05.26

Lm. Phêrô Nguyễn Văn Khải DCCT