Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Ông vừa có bài viết nhan đề “Crossing the Threshold of Hope After Thirty Years”, nghĩa là “Vượt qua ngưỡng cửa hy vọng sau ba mươi năm”. Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.

Vào ngày 20 tháng 10 năm 1994, một điều chưa từng có trong lịch sử hiện đại của các vị giáo hoàng đã diễn ra: vị Giáo hoàng đương kim đã xuất bản một cuốn sách không phải là một hành động huấn quyền của một vị giáo hoàng mà những suy tư cá nhân về đức tin Kitô giáo, lời cầu nguyện, thiên tính của Chúa Giêsu, vấn đề về sự dữ, ơn cứu rỗi và sự sống vĩnh cửu, các tôn giáo trên thế giới, chủ nghĩa đại kết Kitô giáo, sự cần thiết của Công đồng Vatican II, quyền được sống, Đức Mẹ Maria và các chủ đề khác. Cuốn sách có tựa đề là “Crossing the Threshold of Hope” hay “Vượt qua ngưỡng hy vọng”, và trong bốn năm, nó đã bán được hàng triệu bản bằng bốn mươi ngôn ngữ. Với những gì các biên tập viên của tạp chí Time đã viết về nó, Vượt qua ngưỡng hy vọng có thể đã góp phần đưa Đức Gioan Phaolô II trở thành Nhân Vật Năm 1994 của tạp chí Time: “Trong một năm mà rất nhiều người than thở về sự suy thoái các giá trị đạo đức hoặc đưa ra lời bào chữa cho các hành vi xấu xa, Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã mạnh mẽ đưa ra tầm nhìn của mình về cuộc sống tốt đẹp và thúc giục thế giới noi theo”.

Thật kỳ lạ (hoặc, như Đức Gioan Phaolô II đã nhấn mạnh, là ơn Chúa quan phòng), Vượt qua ngưỡng hy vọng được sinh ra từ một điều chưa bao giờ xảy ra. Người ta đã lên kế hoạch cho cuộc phỏng vấn trực tiếp đầu tiên trên truyền hình của Đức Giáo Hoàng, trong đó Đức Giáo Hoàng sẽ thảo luận về mười lăm năm trong triều đại giáo hoàng lịch sử của mình với nhà báo Vittorio Messori. Nhưng lịch trình không ngừng nghỉ của Đức Giáo Hoàng đã cản trở, cuộc phỏng vấn không thể được quay phim và biên tập kịp cho lễ kỷ niệm mười lăm năm, và Messori, người đã gửi cho Đức Giáo Hoàng những câu hỏi mà ông sẽ nêu ra, nghĩ rằng đó là kết thúc của vấn đề.

Không phải vậy.

Vài tháng sau, phát ngôn nhân báo chí của Đức Gioan Phaolô II, Tiến Sĩ Joaquín Navarro-Valls, đã gọi cho Messori với thông điệp này từ Đức Giáo Hoàng, đáng được trích dẫn đầy đủ vì nó tiết lộ những gì về Đức Karol Wojtyła, sự tôn trọng của ngài đối với quyền tự do của người khác, sự tò mò không ngừng của ngài, và niềm đam mê của ngài trong việc giúp thời kỳ hiện đại muộn tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi mà nhiều người đang đặt ra:

Ngay cả khi không có cách nào để trả lời anh trực tiếp [tức là trong cuộc phỏng vấn truyền hình bị hủy], tôi vẫn giữ các câu hỏi của anh trên bàn làm việc của mình. Chúng khiến tôi quan tâm. Tôi không nghĩ rằng sẽ khôn ngoan nếu để những câu hỏi ấy bị lãng phí. Vì vậy, tôi đã nghĩ về những câu hỏi này và sau một thời gian, trong những khoảnh khắc ngắn ngủi khi tôi không có các nghĩa vụ phải thực hiện ngay, tôi đã trả lời những câu hỏi ấy bằng văn bản. Anh đã hỏi tôi những câu hỏi, do đó anh có quyền được biết những câu trả lời. Tôi đang đề cập đến những câu hỏi ấy. Tôi sẽ cho anh những câu trả lời. Sau đó, hãy làm những gì anh nghĩ là phù hợp.

Vào dịp kỷ niệm 30 năm ra mắt, Vượt qua ngưỡng hy vọng vẫn là tác phẩm đáng đọc như một nguồn tư liệu đáng suy ngẫm. Xem xét những tranh cãi và xung đột đương thời, một trong những đoạn văn sâu sắc nhất của tác phẩm này nằm ở phần thảo luận của Đức Giáo Hoàng về Hồi Giáo. Đức Gioan Phaolô II đã ca ngợi tính đều đặn của lời cầu nguyện của người Hồi giáo và thúc giục các Kitô hữu đã sa ngã, “những người đã rời bỏ các nhà thờ lớn tráng lệ của mình, những ai chỉ cầu nguyện một chút hoặc không cầu nguyện gì cả”, hãy noi theo tấm gương đạo đức đó. Tuy nhiên, ngài cũng đưa ra một sự phân biệt rõ ràng:

Trong Hồi giáo, mọi sự phong phú về sự tự mặc khải của Chúa, tạo nên di sản của Cựu Ước và Tân Ước, chắc chắn đã bị gạt sang một bên. Một số tên gọi đẹp nhất trong ngôn ngữ loài người được dành cho Chúa của Kinh Koran, nhưng cuối cùng, Người là một Chúa ở ngoài thế giới, một Chúa chỉ đơn thuần là Đấng Tối Cao, không bao giờ là Emmanuel, Chúa ở cùng chúng ta. Hồi giáo không phải là tôn giáo cứu chuộc. Không có chỗ cho Thập giá và Sự phục sinh. Chúa Giêsu được nhắc đến, nhưng chỉ như một nhà tiên tri chuẩn bị cho nhà tiên tri cuối cùng, là Muhammad. Cũng có đề cập đến Đức Maria, Mẹ Đồng trinh của Người, nhưng bi kịch cứu chuộc hoàn toàn không có. Vì lý do này, không chỉ thần học mà cả nhân học của Hồi giáo đều rất xa rời Kitô giáo.

Và sau đó có điều này về Kitô giáo và Do Thái giáo: “Giao ước Mới phục vụ để hoàn thành tất cả những gì bắt nguồn từ ơn gọi của Abraham, trong giao ước của Thiên Chúa với Israel tại Sinai, và trong toàn bộ di sản phong phú của các Tiên tri được linh hứng, những người, hàng trăm năm trước khi hoàn thành giao ước đó, đã chỉ ra trong Kinh thánh về Đấng mà Thiên Chúa sẽ sai đến vào 'thời điểm viên mãn' (x. Galat 4:4).”

Trong tác phẩm Vượt qua ngưỡng hy vọng, Đức Gioan Phaolô II đã nói với thế giới như một người, qua cả cuộc đời suy ngẫm, đã tìm thấy chân lý khiến những chân lý khác trở nên có ý nghĩa trong Chúa Giêsu Kitô, Đấng là sự hoàn thành việc tự mặc khải của Chúa với thế giới. Ngài không nói như một nhà tiên tri có quan điểm về các vấn đề của thời đại có tầm quan trọng đặc biệt, nhờ vào chức vụ mà ngài nắm giữ, bởi vì ngài biết rằng việc đóng vai nhà tiên tri sẽ làm giảm giá trị chứng ngôn truyền giáo của ngài. Và việc trở thành một nhân chứng cho phúc âm mới là chỉ thị chính mà Chúa đã ban cho Phêrô và những người kế nhiệm ngài.


Source:First Things