ĐỒNG XANH THƠ 3
Đồng Xanh Thơ xin chân thành cảm ơn sự tham gia nhiệt tình của các tác giả đã có tuổi- mà nguồn thi hứng vẫn còn mượt mà xuân sắc lắm, lòng yêu mến Chúa và yêu mến Giáo Hội lại càng đậm đà trong từng tứ thơ… Xin hoan nghênh những tác giả trẻ, những tác giả bắt đầu cầm bút viết nên những cảm nghiệm đức tin trong cuộc đời mình. Ước gì Đồng Xanh Thơ sẽ là vườn thơ muôn hoa muôn sắc để mọi thành phần trải lòng yêu của mình ra cho thỏa niềm ao ước bấy lâu.
Trong số nầy, Đồng Xanh thơ xin giới thiệu cùng bạn đọc các tác giả: KIM LỆ, LÊ HỒNG BẢO, VÕ VĂN HUY, MARIA PHAN THỊ NGA, VINCENTE QUỐC HIẾN, CÁT GIANG KIỀU, BAMBINA, TUYẾT MAI, VŨ THỦY, QUÂN TUẤN ANH, PHẠM THÁI SƠN, ĐỒNG LÃO NGUYÊN…
Trân trọng giới thiệu
Cao Huy Hoàng
THƠ KIM LỆ
CÓ ĐÔI KHI
Kim Lệ
Có đôi khi ta muốn mình trở lại
Thời học sinh thơ dại vô tư
Sáng cắp sách đến trường
Chiều tung tăng chạy nhảy
Hồn nhiên nói cười
Chẳng e ngại, đắn đo
Có đôi khi ta muốn mình tự do
Lang thang khắp phố phường, lối ngõ
Hát lời tình tự
Không chút âu lo
Không có muộn phiền
Tự tại, an nhiên
Có đôi khi ta muốn được bình yên
Nhưng đâu dễ tìm một nơi thanh vắng
Giữa Sài Gòn xôn xao
Giữa náo nhiệt cuộc đời
Toàn những lời gian dối
Rao bán tình người
Có đôi khi ta muốn mình rong chơi
Đến những nơi chân người chưa đến
Ngã lưng trên đồi mà ngắm sao rơi
Ngồi bên bờ suối vắng
Ngắm bóng mình
Mà lặng nghe tiếng gió thở than
Có đôi khi ta bỗng thấy bàng hoàng
Vì cuộc sống không là điều viên mản
Như đoá phù dung sớm nở tối tàn
Như đoá mai vàng
Rực rỡ đó rồi tả tơi… ai biết?
Có đôi khi ta thấy mình tha thiết
Yêu mọi người
Yêu tiếng dế trong đêm
Yêu tiếng mưa rỉ rả bên thềm
Yêu mắt ai nhìn không nói
Và yêu nụ cười đắm đuối ai trao
Là thế đó! Có đôi khi….
MAI NGƯỜI VỀ
Kim Lệ
Mai người có về chốn cũ
Nhắn dùm tôi mái trường xưa
Còn nhớ chăng người xa xứ
Bỏ trường trong một chiều mưa
Mai người có về chốn cũ
Ngang qua bến nước hôm nào
Thấy chăng con đò năm ấy
Tiễn người trong buổi chiều nao
Mai người có về chốn cũ
Thăm lại ngôi nhà phong rêu
Một thời thơ ngây tuổi nhỏ
Ấp ôm mơ mộng thương yêu
Mai người có về chốn cũ
Bước chân lối ngõ ngập ngừng
Xin người hãy khoan đi nhé!
Hái dùm tôi đóa phù dung
Mai người có về chốn cũ
Có qua cầu nhỏ ngày nào
Ngắm dùm tôi dòng nước chảy
Gió về cho nước xôn xao
Mai người có về chốn cũ
Hôn dùm tôi nụ hôn buồn
Gió sao vô tình thổi mãi
Bay bay tà áo người thương
Mai người có về chốn cũ
Ơi người còn nhớ gì không?
Thời gian xin đừng vội vã
Để tôi ru lại tình hồng.
VỀ NGUỒN
Kim Lệ
Con đã thấy những tháng ngày lạc lõng
Cuộc đời buồn như lá rụng mùa thu
Bao ngày qua là những áng mây mù
Đưa con tới một phương trời xa lạ
Con bỗng thấy … Ư ! sao ngạc nhiên quá ?
Chính lòng con đã khác hẵn hôm qua
Chính lòng con đã cảm thấy thiết tha
Không chán nản như trong thời quá khứ
Con đã thấy đổi thay đủ mọi thứ
Mẹ hiền ơi ! Xin hãy dắt dìu con
Xin giúp con được bình thản tâm hồn
Và sống mãi trong tình thương của Mẹ.
SUỐI ĐÁ – LỜI TÌNH TỰ
Kim Lệ
Hãy lặng nghe tôi kể
Chuyện từ mãi xưa xa
Từ năm mươi năm trước
Ngỡ như vừa hôm qua …
Tên tôi là: Suối Đá
Đã có tự bao giờ
Khi dòng người vượt biển
Từ Bắc vào tận Nam
Tôi vẫn chảy âm thầm
Năm dòng, năm hồ nhỏ
Xưa cho đến bây giờ
Như * “Niềm tin” còn đó
Bao thăng trầm đổi thay
Bao hợp tan dâu bể
Hằng nghìn người trụ lại
Chu Hải _ Xưa và nay
Các Hội Đoàn lớn mạnh
Những đội trống, đội kèn
Bốn ca đoàn đua tranh
Sớm chiều ca tụng Chúa
Mãi mãi một niềm tin
Cuộc “biến thiên” vụt đến !
Chia cách một phần đời
Người đi, người xa biển
Tôi vẫn âm thầm chảy
Ngày lại nối tiếp ngày
Cho xanh tươi đồng ruộng
Cho tình người thêm say.
THƠ LÊ HỒNG BẢO
TÂM SỰ PHÊ RÔ
Kinh tặng hai cha Phêrô Trăng Thập Tự Và Phêrô Lê Minh Cao
Con là người nông nổi
Theo Thầy để học khôn
Thầy dạy toàn dụ ngôn
Lơ mơ con cảm nhận
Con bọt bèo thân phận
Cũng có lúc học đòi
Đi trên nước thử coi:
" Thầy ơi, con chìm mất!"
Phong ba, con sợ nhất
Lúc lênh đênh biển đời
" Thầy ơi, dậy đi thôi!
Con tài hèn sức mỏng"
Bồng bột trong cuộc sống
Con tuyên bố theo Thầy
Dù vạ gió tai bay
Quyết không hề lui bước
Chuyện đời ai biết được
Đối mặt với thế gian
Yếu đuối, con phụ phàng
Tiếng gà, ôi, oan nghiệt!
Ánh mắt Thầy thắm thiết
Vẫn dõi bước đời con
Giọt nước mắt nỉ non
Con gục đầu thống hối
Con ươn hèn ngu muội
Đâu mơ chức quyền cao
Thầy chọn con làm đầu
Chỉ vì lòng yêu mến
Thầy ơi, con xin đến
Ý Thầy, con thực thi
Lời Thầy, con khắc ghi
Tin Thầy, con thả lưới…
Phục Sinh 2007
THƠ VÕ VĂN HUY
MÙA SÁM HỐI
Thánh Đường mở cửa đang chào đón.
Những kẻ lạc bước, quay về ăn năn
Dưới tượng Chúa, con cúi đầu tạ tội
Như đứa con hoang, trong cổ tích Thánh Kinh.
Lạc thú rong chơi, nửa đời mình.
Nhưng Chúa ơi! Trong quãng đời còn lại.
Chúa có buồn, con xin Chúa thứ tha.
Kinh chiều chưa đủ để ăn năn
Thánh lễ sáng chưa đầy câu sám hối.
Vì đời, biết bao là tội lỗi.
Chúa nhân từ, xin chấp tội con chi
Nào ân sủng phúc lành Ngài ban xuống
Muôn ơn thiêng tha thứ với Phục Sinh.
Để hồn con ngây ngất được trầm mình
trong Chúa.
Rồi Chúa hỡi!...
Vẫn ăn năn, cứ sám hối, cứ cầu xin.
Mà không thắng nỗi cơn cám dỗ quanh mình
…
Cứ chạy trốn, rồi cũng đến ngày tới đích.
Giờ phút ấy, thôi một lần sau chót
Được Chúa thương, như kẻ trộm đóng đinh cùng
Là vĩnh phúc trong mùa sám hối Phục Sinh.
Luca Võ Văn Huy Tam nhật thánh 2007
(sẽ tiếp một số tác giả khác)
www.dunglac.net - Mạng Lưới Dũng Lạc, góp tư liệu xây nhà Văn Hóa Công Giáo