Cảm nghĩ sau ngày Tết

Từ vài tháng nay, ngày nào tôi cũng lên mạng VietCatholic cả chục lần để theo dõi diễn tiến của giáo dân Hà Nội đòi lại tài sản của giáo phận. Những bản tin và hình ảnh nóng hổi được đưa lên mạng đã cung cấp cho những người con xa xứ luôn ưu tư với giáo hội nghèo khó nơi quê nhà đầy đủ chi tiết của tiến trình đòi hỏi công lý trong hòa bình. Câu hỏi của giáo dân trong nước cũng như ở hải ngọai là đến bao giờ nhà nước sẽ chính thức trao trả tài sản của giáo phận cho giáo dân Hà Nội?

Chúng ta không có một câu trả lời về ngày giờ chắc chắn nhưng đã thấy ánh sáng ở cuối đường hầm. Trước hết là khi Đức Tổng Giám Mục Hà Nội yêu cầu giáo dân dẹp bỏ lều bạt và rước tượng thánh giá về tòa Tổng Giám Mục thì nhà nước cũng đã đáp trả lại rất thiện chí bằng cách đóng cửa tiệm phở và quán cà phê trên phần đất của tòa Khâm Sứ. Chắc hẳn Đức Tổng Giám Mục đã được cam kết một cách nghiêm chỉnh rằng sau khi tháo gỡ được những vướng mắc mà tất cả chỉ là quyền lợi của các bộ phận và quan chức địa phương thì tòa Khâm Sứ sẽ được trao trả lại cho giáo phận Hà Nội. Không ai biết được chi tiết về những thỏa thuận giữa Đức Tổng Giám Mục và nhà nước như thế nào nhưng qua sự hợp tác của cả hai bên thì kết cục của sự việc sẽ tốt đẹp như lòng mong muốn của giáo dân Hà Nội.

Trong bài phỏng vấn ngắn gọn của phái viên VietCatholic với Cha Giám tỉnh dòng Chúa Cứu Thế thì ngài cũng đã hé lộ rằng đã được hầu chuyện Đức Tổng Giám Mục và đã thấy được “quyền năng Thiên Chúa và hiệu lực của lời cầu xin”. Nói một cách rõ ràng là lời cầu xin của giáo dân Hà Nội đã có kết quả tốt đẹp, bằng quyền năng của Thiên Chúa thì tài sản của giáo phận sẽ được trả lại cho giáo dân Hà Nội. Vấn đề là chúng ta nên bình tĩnh và chờ đợi để nhà cầm quyền tháo gỡ những khúc mắc của họ cho mọi sự được thanh thỏa tốt đẹp.

Cũng có nhiều người lý luận rằng “người cộng sản nói vậy nhưng không phải vậy” và “đừng tin những gì cộng sản nói”. Người Việt Nam đã kinh qua với những đau thương tang tóc từ vụ Tết Mậu Thân đến hiệp định Paris có quyền nghi ngờ và xác quyết như vậy. Lật lọng và gian xảo luôn đi liền với lời ăn tiếng nói và cách hành xử của người cộng sản. Nhưng vị thế của nước Việt Nam bây giờ là thành viên dự khuyết của hội đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức thương mại và chính trị quốc tế khác sẽ không cho phép nhà nước có những phản trắc nhất là đối với một cộng đồng tôn giáo có những liên kết và ràng buộc chặt chẽ trên tòan thế giới. Chắc hẳn ai cũng có thể nhìn thấy trước nếu bị lật lọng thì giáo dân Hà Nội sẽ phản ứng mạnh mẽ và quyết liệt hơn.

Tôi rất thích thú đọc những bài của Đức Cha Thái Bình liên quan đến tòa Khâm Sứ. Một bài học rất thực tế là khi được mời đến các cơ quan nhà nước thì không bao giờ ngồi dựa lưng lên ghế. Như vậy là vô phép là bất kính các vị quan chức. Đã lâu rồi đọc hồi ký tù cộng sản của một anh bạn, tôi cũng học được một điếu là khi nói chuyện với cán bộ thì nhớ phải gỡ cặp kính cận thị xuống. Quên là lắm chuyện lôi thôi. Bỏ qua những chuyện vớ vẩn cười ra nước mắt thì tôi cũng có một ước mơ là khi nào vế Việt Nam thì nhất định sẽ đi Thái Bình chiêm ngưỡng nhà thờ chánh tòa của địa phận. Nhìn hình thôi cũng “đã con mắt”. Được quỳ giữa lòng nhà thờ mà kinh nguyện thì còn hạnh phúc nào hơn.

Những ngày Tết đã đi qua, cây cối hoa lá đang rộn ràng với Trời Đất. Hy vọng rằng giáo dân Hà Nội sẽ có những ngày Xuân thật tươi sáng trên phần đất của tòa Khâm Sứ là gia sản của cha ông để lại cho con cháu.