THÁI HÀ



Như cuộc hành hương thật vĩ đại
Khắp nơi tuôn đổ về Thái Hà
Tựa thể thiên đàng thu nhỏ lại
Ôi, đẹp làm sao phố Đức Bà

Tự ở nơi lòng, nến đã thắp
Thánh thần giục bước họ lên đường
Hương Thái Hà bỗng nhiên tỏa khắp
Kéo cả nước đi, đi hành hương

Hạt chuỗi trong tay họ lại lần
Có những bà mẹ quên mùa xuân
Ngồi lại nguyện cầu trong gió rét
Đêm về giá lạnh người thưa dần

Đất Thái Hà tường rào vây kín
Như mào gai chúa đội trên đầu
Đầu đau nhức buốt thân tê liệt
Thủ đô rúng lạnh, cả nước đau

Hai miền nam bắc, giữa miền trung
Tài sản giáo hội, đất nhà chung
Lửa đã bắt đi từ ngọn nến
Sẽ cháy cho đến giọt cuối cùng

Giáo hội hiệp nhất đêm như ngày
Hiệp nhất tựa như hai bàn tay
Chấp vào làm một và cầu nguyện
Chủ chăn dạy bảo họ cầu nguyện
Thái Hà tỉnh thức cầu nguyện luôn
Lời ca tiếng hát nghe hay quá
Câu kinh như suối dạt dào tuôn

Mặc cho bão táp với phong ba
Đi trước đoàn tàu, tàu Thái Hà
Đi sau Thái Hà sẽ còn nữa
Cho dù công lý ở nơi xa

Nến hoa thắp sáng, lòng thắp sáng
Hà Nội tim đập đưa máu đi
Tin rằng mai trời sẽ ửng rạng
Thái Hà bền chặt chí kiên trì

Con chúa trong ngoài là một dân
Dù thơ lỡ nhịp chẳng tươi vần
Gởi về Thái Hà đôi giòng chữ
Bên trời lất phất rét mưa xuân.