Tâm sự Muà Chay: “Sao Cứ Nói Hoài Công Lý?”

Nhiều khi cũng muốn đổi đề tài,
Nhưng mà Công Lý trĩu đôi vai,
Nên cứ viết hoài thơ Công Lý,
Mong rằng độc giả chẳng nhàm tai.

Lưng còng, tóc bạc đã từ lâu,
Ơn Trời, ơn nước vốn khắc sâu,
Thương dân nên quyết đòi Công Lý,
Thấy điều bất nghiã dạ đớn đau.

Thế rồi Dân Chuá thắp nến lên,
Tim như lưả đốt, dạ như điên,
Ý thơ từ đó dâng tràn ứ,
Bỏ ăn, bỏ ngủ, viết kẻo quên.

Những mong Dân Chuá thắp nến hoài,
Tình yêu Công Lý chẳng hề phai,
Bất công còn đó, còn thắp nến,
Để cho đất nước có tương lai.

Phải vì Công Lý lửa mới bền,
“Đất” là bệ phóng đẩy ta lên,
Ta như tên lưả, bay, bay mãi,
Gieo rắc lưả thiêng khắp mọi miền.

Tự Do Tôn Giáo phải vẹn toàn,
Thánh Chức là Ơn cuả Chuá ban,
Giáo Hội tấn phong theo Ý Chuá,
Vô thần cộng sản chớ cấm càn!

Hết mọi Tôn Giáo được tự do,
Lương tâm trong sáng tự Trời cho,
Theo tiếng lương tâm mà tìm Đạo,
Chẳng cần xin phép lũ mặt mo!

Cả ở thành phố lẫn vùng cao,
Tự Do Tôn Giáo phải đều nhau,
Hiện nay thành phố thì dễ thở,
Dân Chuá quê xa vẫn khổ đau.

Tham nhũng đang dày xéo dân ta,
Tiếng rên thảm thiết thấu Thiên Toà,
Dân Chuá tiếp lời hô vang dậy:
“Bớ lũ ác ôn! Thả dân ra!”

Trả cho Tôn Giáo các nhà thương,
Các viện mồ côi, các học đường...,
(Trại cùi từ thuở giao cho đảng,
Người cùi trốn trại, chạy tứ phương.)

Trả ngay phương tiện chưã SIDA,
Căn bệnh hiểm nghèo vẫn lan ra,
Bởi đảng dối gian và tham nhũng,
Đạo đức tan hoang đã quá đà.

Mấy vần mộc mạc gói yêu thương,
Tặng ai giữ đất ngủ ngoài đường,
Tặng người lặn lội đi thắp nến,
Rồi chuyển lưả đi khắp muôn phương.

Một ngày Công Lý sẽ lên ngôi,
Dân đen phấn khởi đuợc làm người,
Lưả ấm Yêu Thương tràn muôn lối,
Cho mọi con dân cuả Phật,Trời.

Boston, ngày 29 tháng 2 năm 2008