Tại sao các quan chức ngang nhiên lấy đất tôn giáo làm chốn ăn chơi?

Một số học sinh lớp 12, thường là con của các đảng viên, cán bộ, khi được hỏi:

- Em sẽ thi vào đại học nào ?

Các em ấy trả lời:

- An Ninh, Biên Phòng.

- Ơ, sao lại yêu nước đột xuất vậy ?

- Vì học không phải đóng tiền.

- Nhưng khi ra trường lương tháng đâu có bao nhiêu ?

Nghe hỏi thế các em chỉ cười. ..

Các bạn độc giả thông minh, chắc các bạn hiểu tại sao những em đó cười. Ngay khi chưa thi vào trường An Ninh hay Biên Phòng, thí sinh đã có trong đầu cái ý tưởng học xong ra trường không sống bằng lương. Vì thế ta chẳng lạ gì phẩm chất của đội ngũ công an nhà nước. Các trường đào tạo cán bộ khác cũng cá mè một lứa cả thôi.

Vì thế khi các thí sinh thân yêu ấy đã an vị trên ghế thì y như đã lập trình từ đầu, các vị bắt đầu vơ vét. Và đất đai chính là miếng bánh ngon lành nhất. Nhà cửa đất đai của “kẻ thù” chế độ là thứ dễ xơi nhất, đó là thứ “cướp” mà lại có công với cách mạng, có khi còn được tuyên dương thăng chức nếu biết ăn đồng chia đủ với xếp. Ai là kẻ thù ? Chính là bọn nhà giàu và bọn tôn giáo buôn “thuốc phiện mê dân”. Vì thế mới có “cải cách ruộng đất”, mới đánh “tư sản mại bản”, mới cho các đấng tu hành ngồi đếm lịch rồi nhân tiện “xin đểu” các cơ sở tôn giáo. ..

Người có “văn hoá” là người biết rinh của người ta về làm của mình sao cho có bài bản. Trước tiên phải tuyên bố “Đây là tài sản quốc gia”, “Đây là mồ hôi nước mắt của nhân dân” phải thu về cho nhân dân. Đồng thời luôn luôn phải giáo dục cho nhân dân biết rằng nếu không có “thiên tài Đảng ta” thì cả cái đất nước này đã mất về tay Pháp, đất đai này đã thành tiểu bang Mỹ chứ làm gì còn. Vì thế nhân dân bây giờ ai còn được mét vuông nào thì phải cắn cỏ ngậm vành biết ơn, đừng có ti toe lộn xộn. Quân nào khiếu kiện đất đai là vô ơn với những người đã có công giải phóng đất nước. Bọn biểu tình Hoàng Sa Trường Sa là dốt nát không nhìn xa thấy rộng, nếu không biếu đàn anh vài cái đảo bé tí ấy biết đâu đàn anh nổi điên lấy cả nước thì sao. Vả lại những kẻ xưa đã có công giành lại “nước” từ tay Pháp Mỹ nay chẳng lẽ lại không. .. bán được tí “nước” ru !

Sau khi đã có trong tay nhà cửa đất đai của bọn tư sản, chính quyền cấp lại cho cán bộ. Cán bộ “nghèo” quá nên chỉ biết ở chứ làm gì có tiền mà sửa chữa. Nhà xuống cấp. Hoá giá ! Lạ thay, sau khi hoá giá thì con vịt bỗng nhiên biến thành thiên nga. Ấy là do cán bộ nghèo trúng số hoặc trúng đậm chứng khoán, hoặc do cán bộ nghèo đã bán cho chủ mới để về ở cái nhà “sơ cua” nào đấy. Đó là một trong muôn vàn chiêu thức “rửa nhà” của các đồng chí dí đồng bào. Biết bao nhiêu nhà cửa của những người bỏ nước ra đi, biết bao nhiêu đất đai tài sản của những người giàu bị tù đày, bị chụp mũ “bóc lột” đã sang tay “đầy tớ nhân dân”. Vì thế khi cái phong trào khiếu kiện đất đai bùng lên thì “lãnh đạo” nhất quyết dẹp, dẹp ngay. Cấp trên thừa hiểu cấp dưới làm bậy nhưng cách chức hết quan tham thì lấy ai lãnh đạo từ trung ương đến khu xóm, rung rinh cả chế độ à. Cấp dưới không tham nhũng thì cấp trên bảo nó đâu có chịu nghe. Cấp trên không hối lộ thì cấp dưới phải “vận động” cho bác ấy về hưu non bằng không thì chính mình sẽ mất ghế.

Riêng cái khoản tài sản tôn giáo thì có hơi cầu kỳ khi muốn bê nó về làm của gia bảo. Trước hết là “mượn không biết bao giờ trả” để khỏi mang tiếng là đàn áp tôn giáo. Thoạt đầu cứ giữ đấy làm công việc xã hội, sau đó phải đẻ ra đủ thứ lý do để chuyển mục đích sử dụng, ví dụ từ nhà trẻ chuyển thành vũ trường cho nó tăng thu nhập vì đất nước ta còn nghèo, nhưng có trời mới biết cái khoản tăng thu nhập này chui vào kho bạc nhà nước được bao nhiêu. Phải để lâu lâu một tí cho “cứt trâu hoá bùn”, khi thấy thuận tiện, nhà nước sẽ đánh lận con đen tuyên bố đây là tài sản quốc gia. Ví dụ như nhà 32bis của các xơ Nữ tử Bác Ái vậy. Rồi khi thấy tài sản quốc gia “không sinh lợi gì” thì trên dưới hè nhau làm thịt và chia chác. Các xếp cứ ký với nhau, mỗi chữ ký kiếm một vài miếng đất hoặc tí tiền cò. Quý bạn cứ thử đi một vòng hỏi mua đất, bạn sẽ gặp bao la, nhưng không thấy chủ, chỉ thấy cò !

Các cách thức phù phép nói trên chỉ là lẻ tẻ trong đủ thứ thủ đoạn tinh vi để xà xẻo của công lẫn của tư và ăn chận phúc lợi từ thiện mà nhân dân lẽ ra được hưởng. Các quan ngang nhiên làm những chuyện này trước mắt bàn dân thiên hạ vì họ biết rằng:

- Họ có quyền trả lời hay không trả lời đơn từ của các tổ chức tôn giáo mà chẳng ai làm gì được họ. Toà Khâm Sứ, Xứ Thái Hà, Nhà xứ Hà Đông, 32bis Nguyễn Thị Diệu. .. cứ dậm chân tại chỗ. Các bác nhà quê “Hà Lội” cứ chết rét mà canh Toà Khâm Sứ, tớ đặt camera vừa nhậu vừa xem thằng nào nhiệt tình hăng hái để chịt cổ, làm gì tớ nào ? Các bà xơ cứ phơi nắng giữa trưa cầu nguyện, tớ bên này đường khui mấy lon bia gác chân lên bàn giải khát, cái nhà nhảy hái ra tiền ấy vẫn là của tớ, thằng nào dám nhào vô ?

- Mấy ông cha bà xơ nộp đơn ra toà hả ? Về nói với mấy ông bà đó chịu khó coi cái đoạn video “bịt miệng” nổi tiếng khắp thế giới đấy. Nổi tiếng thế mà có xi nhê gì với tớ đâu !

- Ngậm miệng ăn tiền là phương pháp ưu việt để trả lời cho khiếu kiện của bọn tu hành. Mà ngay cả khi chính quyền có làm siêng hạ bút phúc đáp đi nữa thì họ cũng chẳng cần phải đi thẳng vào vấn đề, cũng chẳng buộc phải giải thích chuyện đất đai hay chuyện sai phạm của đồng bọn. Họ chỉ nói rằng “nhà nước đã tạo điều kiện” cho chúng mày sống đến ngày nay là đạo đức lắm rồi, còn được tu, được làm lễ,. .. chưa đủ sao mà còn muốn đòi với hỏi. .. Ấy, giống như Bà Ngô Thị Hằng kể công với Tòa Giám Mục Hà Nội: “đón Đức Hồng Y Sepe, thụ phong linh mục, lễ Noel, đảm bảo cho cuộc họp thứ mười của Hội Đồng Giám Mục diễn ra tốt đẹp. ..” chưa đủ sao mà còn làm loạn đòi Tòa Khâm Sứ !

- Điệp khúc hồi âm muôn thuở vẫn là “Không có căn cứ để xem xét, cơ sở đã được Nhà Nước sử dụng ổn định từ năm. ... hồi đó”. Chính quyền cứ ngểnh ngãng hình như chẳng rõ cái cơ sở ấy bây giờ nó đang làm gì: cho thuê hay kinh doanh tệ nạn. .. Lắm khi cũng cần phải trích vài điều khoản luật lệ cho nó có văn hóa thì chẳng bao giờ họ sử dụng các thứ “nhớn” như Hiến Pháp hay Bộ Luật dân sự hay Pháp lệnh tôn giáo. .. họ chỉ trích dẫn các nghị quyết, hướng dẫn. .. trái với Hiến Pháp. Ở nước ta các văn bản dưới luật không đúng luật là chuyện thường ngày ở huyện, cứ thích thì “nghị” rồi “quyết” thôi !

- Ở nước ngoài làm bậy thì báo chí nó chửi cho không biết chui vào đâu, nhưng ở nước ta thì làm gì có cái chuyện “vô phép” với nhân viên công lực như thế. Báo chí mà lạng quạng đi sang lề bên trái là “xe tông” tổng biên tập liền. Cứ như ngựa, chịu khó che mắt hai bên đi đúng lề phải thì sẽ được kéo xe đến già không vào quán phở ! May mà có internet, cho dù bị chận nhưng vẫn tìm cách chui nhủi được. Mà cũng kỳ, mấy cái trang ở truồng không mời cũng tới, sao không chặn nó lại mà cứ để con nít coi hà rầm ngoài dịch vụ, còn mấy cái trang như vietcatholic.net, nguoitinhuu.com, conggiaovietnam.net, memaria.org. .. toàn đăng những chuyện có đầy đủ quần áo lại không được coi.

- Các quan cứ mạnh dạn xơi tái đất đai nhà cửa tôn giáo vì vụ việc có bị phanh phui đi nữa thì người vi phạm cũng chỉ bị kiểm điểm nội bộ... cùng lắm là chuyển qua công tác khác, có khi lại ấm hơn. (Ta cứ thử chờ xem Ông Nguyễn Minh Dũng, Giám đốc Sở Xây dựng, người ký tên đề xuất xác lập sở hữu cơ sở 32 bis Nguyễn Thị Diệu theo diện nhà vắng chủ sẽ đi về đâu)

- Chính quyền không có thói quen và cũng không buộc phải đối thoại, lắng nghe. Vì thế, họ không bị buộc phải trả lời các chất vấn về các sai phạm của mình.

Mới đây, nhân vụ các bà xơ cầu nguyện tại vũ trường, Tiến sĩ Nguyễn Đức Truyến, chuyên gia xã hội học tôn giáo tại Viện Xã hội học khi trả lời đài BBC cũng khẳng định: “Nhà nước đã bắt đầu lắng nghe chứ không từ chối đàm phán như trước đây. Đấy là bước tiến bộ”. Tiến bộ ư ? Hổng dám đâu ! Chúng ta thấy đàm phán chỉ xảy ra khi nuốt không trôi (Vụ Tòa Khâm sứ), còn vụ 32bis Nguyễn Thị Diệu thì nhà nước chỉ cử đại diện lập biên bản sau 7 tiếng cầu nguyện dưới cái nắng như đổ lửa của 100 nữ tu. Nên nhớ rằng nhà nước ta chỉ ngồi vào bàn đàm phán khi “yếu”, để cù cưa tìm kế sách chứ không bao giờ lùi, còn khi “mạnh” thì đừng hòng ! Nếu bạn còn nhớ chuyện hòa đàm Paris 1972 thì sẽ kinh nghiệm điều đó.

Điều thiện chí nhất mà chính quyền có thể làm khi có đơn khiếu nại là “giữ nguyên hiện trường tranh chấp” giống như Satan bị Chúa dũa cho một trận trong sa mạc bèn rút đi chờ dịp khác. Không bao giờ có chuyện buông ra ! Muốn thắng Satan dân Chúa phải chịu đóng đinh như Chúa, khi ấy thằng Giuđa mới chịu ném bạc vào đền thờ rồi đi thắt cổ ! Bạn sẽ thấy trong thời gian hoãn binh thì “bảng hiệu” là quan trọng hàng đầu. Này nhé, bạn có thấy người ta tranh thủ gắn bảng “Nhà văn hóa” lên Tòa Khâm sứ, gắn “Ban Quản lý Đường sắt” lên vũ trường 32bis. Hổng chừng thấy mấy bà xơ quậy quá người ta lại gắn bảng “Coi chừng chó dữ” lên tường 32bis đấy.