Suy nghĩ về câu nói: "Lẽ ra mình phải chống lại bất công thì mình đã im lặng đồng lõa"

Chiều hôm qua tôi đã đọc đi đọc lại không biết đến mấy lần bài “Sống Tử Đạo Vì Công Bằng Xã Hội” trích trong “Nhật Ký Truyền Giáo” của linh mục Piô Ngô Phúc Hậu được đăng trên Vietcatholic mục “Bênh vực Công lý và Giáo hội” ngày 2/9/2008;

Đọc xong bài viết của cha Hậu trong lòng tôi trào dâng một nỗi buồn, một nỗi buồn ray rứt vì thấm thía điều cha viết “Lẽ ra mình phải chống lại bất công thì mình đã im lặng đồng lõa. Mình đã xây dựng niềm vui trên nỗi khổ của người khác. Mình không chống bất công, chỉ vì mình là người được hưởng lợi ích của bất công...”

Tôi không biết cha Hậu đã viết bài này vào thời gian nào nhưng tôi thấy những điều cha viết sao giống với những gì đang diễn ra. Những điều cha viết đã phản ảnh trung thực thực trạng của xã hội và đáng buồn hơn, thực trạng đó cũng tồn tại ngay trong Giáo hội Việt Nam hôm nay.

Thú thật chưa bao giờ đọc xong một bài viết mà trong lòng tôi buồn bã như lần này. Đã có biết bao nhiêu trường hợp lẽ ra phải lên tiếng nhưng người ta đã im lặng. Có biết bao nhiêu trường hợp người ta xây dựng niềm vui trên nỗi bất hạnh của kẻ khác. Và đã có biết bao nhìêu lần người ta làm ngơ không chống lại bất công chỉ vì được hưởng lợi ích của bất công.

Nỗi buồn đã xâm chiếm cả cõi lòng khiến tôi không thể làm được gì. Và tôi đã tìm đến phòng Thánh Thể với mong ước được nguôi ngoai phần nào. Phòng Thánh Thể, nơi giáo xứ đặt Mình Thánh Chúa thường trực để giáo dân có thể đến kính viếng bất cứ lúc nào. Qùy trước Thánh Thể tôi thầm thĩ với Chúa: Lạy Chúa hôm nay con đến với Chúa mang theo một tâm trạng buồn chán. Con không thể lần hạt hay đọc một vài bài suy niệm như con thường làm. Hôm nay con chỉ muốn qùy trước Mình Thánh Chúa với đầu óc trống rỗng để tìm đựợc sự thanh thản.

Tuy nói với Chúa như vậy nhưng tôi chẳng giữ được cho đầu óc trống rỗng vì chẳng bao lâu đầu óc tôi đã đầy ắp với những chuyện đang xẩy ra ở Thái Hà. Từ chuyện cầu nguyện để đòi lại tài sản đã bị chiếm đoạt bất công đến chuyện giáo sỹ và giáo dân bị bôi nhọ, bị đấu tô, bị xỉ vả. Từ chuyện giáo dân bị bắt bớ, bị đàn áp, bị hành hung dã man phải mang thương tích đến chuyện giáo dân bị phá rối, bị xịt hơi cay trong các buổi cầu nguyện. Và cả đến chuyện không biết rồi đây giáo dân Thái Hà sẽ phải đối diện với những mưu mô thâm độc nào nữa?

Một điều khác cũng khiến tôi vô cùng quan tâm là bức Tâm thư của Dòng Chúa Cứu Thế gửi đến tất cả các linh mục ngày 31/8/2008. Bức thư được gửi ra như được linh mục Thư ký Tỉnh Dòng bày tỏ là vì “Trước làn sóng thông tin một chiều của các báo, đài Việt Nam, Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế chúng con nhận thấy cần phải lên tiếng về một sự thật. Chúng con không có một phương tiện thông tin nào để chia sẻ do đó, chúng con xin mượn lá thư này để thưa chuyện với quý cha về vụ việc tại Thái Hà, Hà Nội”.

Bức Tâm thư trình bày rõ ngọn ngành về chuyện đất đai ở giáo xứ Thái Hà và khẳng định: “Dòng Chúa Cứu Thế - Giáo xứ Thái Hà có đầy đủ bằng chứng pháp lý và lịch sử để chứng minh khu đất đó thuộc quyền sử dụng của mình và đã sở hữu, sử dụng từ khi chưa thành lập nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà.

Khu đất hiện đang tranh chấp là thuộc quyền sử dụng của Dòng Chúa Cứu Thế - Giáo xứ Thái Hà, không có bất cứ văn bản sang nhượng, chuyển quyền sử dụng, cho, biếu tặng bất cứ tổ chức hoặc pháp nhân nào. Bởi theo Giáo luật, không có ai, với tư cách cá nhân, được tự ý sang nhượng, chuyển đổi đất đai, tài sản Giáo hội Công giáo.

Chúng con khẳng định kiên quyết yêu cầu việc trả lại sự công bằng, công lý và lẽ phải với những tài sản của Dòng Chúa Cứu Thế - Giáo xứ Thái Hà, Hà Nội, đúng với tinh thần hiến pháp, luật pháp Việt Nam đã qui định, cũng như những luật lệ quốc tế mà Việt nam đã cam kết và có nghĩa vụ tôn trọng


Sự việc ở Thái Hà được bức Tâm thư làm sáng tỏ sau khi bị bộ máy tuyên truyền của nhà cầm quyền lừa bịp, bóp méo sự thật, trắng trợn vu khống nhằm gây chia rẽ giữa giáo dân Thái Hà với người dân nói chung và với giáo dân ở nơi khác nói riệng. Sự thật về Thái Hà đã được bức Tâm thư của Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế gỉai thích minh bạch, tường tận. Trắng đen đã rõ ràng. Vấn đề còn lại là bức Tâm thư có được tiếp nhận cách tích cực? Giáo dân các nơi có được giải thích để đánh tan hiểu lầm? Các nơi có sẵn sàng hiệp thông, cầu nguyện và đồng hành với Thái Hà? Hay là bức Tâm thư sẽ bị rơi vào quên lãng?

Ngày hôm nay tôi rất vui mừng đọc được Thư Hiệp thông của Linh mục đoàn của Tổng Giáo phận Hà Nội và nhìn thấy hình ảnh của hai vị Giám mục Hải Phòng và Thái Bình đến với đàn chiên Thái Hà giữa lúc tình hình rất căng thẳng. Tôi cầu xin Chúa cho tất cả những vị có trách nhiệm với Giáo hội, với giáo dân cùng hiệp thông, cầu nguyện và đồng hành với giáo dân Thái Hà trong tình hình nguy cấp này. Xin Chúa cho đừng có vị nào đồng lõa với bất công cho dù vì lý do gì.

Vermont 4/9/2008