CHUYỆN TƯỞNG TƯỢNG CHỐN CUNG ĐÌNH

Ngày 19-9 liệu có trở thành một mốc đáng ghi nhớ trong lịch sử Việt Nam hay không, điều đó lịch sử sẽ trả lời. Nhưng những gì diễn ra tại Toà Khâm Sứ cũ đang thu hút sự quan tâm của nhiều người. Phải nói bỡ ngỡ, bàng hoàng, giận dữ … là thái độ của khá đông những người quan tâm đến vụ việc. Trước sự kiện này, mỗi người sẽ có những cách lí giải khác nhau. Tôi cũng thử đưa ra một cách lí giải qua một câu chuyện tưởng tượng, dĩ nhiên tôi đã loại bỏ những câu chửi bới tục tĩu để khỏi bẩn mắt bạn đọc:

Trực ban: Thưa thủ trưởng, tình hình hết sức phức tạp ạ.

Lãnh đạo: Lại chuyện gì nữa đây?

Trực ban: Rất đông tu sĩ vào giáo dân đang kéo đến Toà Khâm Sứ ạ.

Lãnh đạo: Đã nói với cậu rồi, họ đang kéo đến Thái Hà chứ. Cậu cứ lầm lẫn lung tung cả!

Trực ban: Thưa thủ trưởng, lần này thì em không lầm. Quả tình là họ kéo đến Toà Khâm Sứ ạ.

Lãnh đạo: Sao lạ thế nhỉ? Họ kéo đến đó làm gì?

Trực ban: Dạ, hơn ba giờ sáng nay anh Nhanh vừa cho xe ủi và đông đảo anh em đến phá rào và đào xới khu đất ở trước Toà Khâm Sứ ạ.

Lãnh đạo: Sao nó không thèm nói với tôi một câu nào nhỉ?

Trực ban: Dạ, tối hôm qua anh Nhanh có tới xin ý kiến thủ trưởng, nhưng lúc đó thủ trưởng đang bận tiếp ca sĩ HH ạ.

Lãnh đạo: Cái thằng đến là bậy. Vậy rồi đến sáng nay nó cứ ý nó mà làm luôn hả? Đúng là tên thằng này phải đọc theo cách của dân nam bộ thôi.

Trực ban: Thủ trưởng nói gì em không hiểu.

Lãnh đạo: Cậu chẳng bao giờ chịu suy nghĩ gì cả.

Trực ban: Thì lúc em tới đây làm việc, thủ trưởng đã chẳng dạy em rằng để có thể làm việc lâu dài ở đây, không cần suy nghĩ gì cả. Cấp trên bảo gì cứ vậy mà làm. Để làm ở đây, cứ cất cái tư duy ở nhà là tiện nhất.

Lãnh đạo: Nhưng cái vụ tên tuổi này thì cậu phải suy nghĩ một chút chứ. Tớ cũng đang suy nghĩ xem tại sao cái gã Nhanh này lại làm thế. Hay là nó ăn đút lót của ông tổng giám mục Hà Nội nhỉ?

Trực ban: Em cứ tưởng nếu anh Nhanh ăn đút lót thì phải ăn của ai khác chứ sao lại ăn của ông tổng giám mục Hà Nội?

Lãnh đạo: Cậu thật là không bao giờ chịu suy nghĩ. Tớ đã định cho cái vụ Toà Khâm Sứ này chìm xuồng rồi, bây giờ tự nhiên lão Nhanh này lại tạo cơ hội cho nó bùng phát trở lại. Đây lại không phải là cơ hội biếu không cho ông tổng giám mục Hà Nội hả? Mà nếu không thì nhất định lão Nhanh này bị thế lực thù địch nào giật dây hay mua chuộc rồi.

Trực ban: Anh Nhanh mà lại chịu để cho thế lực thù địch nào giật dây hay mua chuộc à? Chuyện này ai mà tin được.

Lãnh đạo: Cái thằng võ biền này cứ hứa hươu hứa vượn là sẽ dẹp yên vụ Thái Hà. Vậy mà nó lại cứ càng ngày càng bơm cho vụ việc bùng lên, thêm phức tạp hơn. Bây giờ nó lại đến bới ở chỗ Toà Khâm Sứ nữa. Vậy thì nhất định phải có thế lực thù địch nào giật dây hay bầy kế cho nó. Chứ cái thằng hữu dũng vô mưu này làm gì mà dàn dựng được chuyện nhịp nhàng đến vậy!

Trực ban: Em cũng chịu, không thể biết thế lực này cụ thể ra sao. Mà sao dạo này thủ trưởng lúc nào cũng nói đến thế lực thù địch? Em thấy chẳng ngày nào thủ trưởng không nhắc đến thế lực thù địch.

Lãnh đạo: Vậy chứ tớ hỏi cậu CNXH gắn liền với tính gì?

Trực ban: Thì thủ trưởng đã dậy em rồi, tính đảng phải là sợi chỉ hồng xuyên suốt mọi hoạt động.

Lãnh đạo: Vậy tính đảng gắn liền với tính gì?

Trực ban: Dạ, tính đảng gắn liền với tính chiến đấu.

Lãnh đạo: Rồi sao nữa?

Trực ban: Em nghĩ là em rất thuộc bài mà.

Lãnh đạo: Cậu vẫn chẳng chịu suy nghĩ gì cả. Chiến đấu thì phải có kẻ thù chứ. Không có kẻ thù thì ta đánh vào không khí à? Nên đảng ta phải có kẻ thù, phải có thế lực thù địch, càng nhiều càng tốt. Đó là chuyện sống còn của đảng ta.

Trực ban: Thủ trưởng không giải thích thì làm sao em hiểu được chuyện xa xôi như thế.

Lãnh đạo: Nên tên cái gã Nhanh này đúng là phải nói theo cách của dân nam bộ.

Trực ban: Chuyện này thì em lại không hiểu rồi.

Lãnh đạo: Tớ hỏi cậu nhé tên Đức Nhanh mà đọc theo kiểu dân nam bộ thì có nghĩa là gì?

Trực ban: Dạ, thì vẫn là Đức Nhanh thôi.

Lãnh đạo: Thế không còn cách nào khác sao?

Trực ban: Em chịu.

Lãnh đạo: Nói chuyện với cậu chán bỏ mẹ. Đức Nhanh mà đọc theo kiểu dân nam bộ thì còn là Đứt Nhanh. Thằng này đúng là muốn đứt nhanh thật rồi.

Trực ban: Thủ trưởng làm em sợ quá.

Lãnh đạo: A cậu này giỏi nhỉ. Lại có thế lực thù địch nào mua chuộc cậu hỏi những câu vớ vẩn để làm kế hoãn binh phải không?

Trực ban: Xin thủ trưởng anh minh soi xét. Em nào biết cái thế lực thù địch nó mặt mũi ra sao thì làm sao nói đến chuyện bị nó giật dây hay mua chuộc.

Lãnh đạo: Các thế lực thù địch rất tinh vi và nguy hiểm. Nó dùng mọi thủ đoạn để lung lạc và phá rối đảng ta. Thế ai bảo cậu vào đây báo cáo sự việc với tôi?

Trực ban: Dạ, anh Nhanh bảo em vào xin ý kiến thủ trưởng ạ.

Lãnh đạo: Gọi nó vào đây. Cậu cứ vẽ chuyện làm mất thì giờ. Nguyên cái tội này cũng đáng xếp cậu vào thành phần bị các thế lực thù địch giật dây rồi.

Trực ban: Em cắn cỏ lậy thủ trưởng, xin thủ trưởng anh minh soi xét cho tấm lòng trung thành của em. Em xin ra gọi anh Nhanh ngay ạ.

Lãnh đạo: Nhanh đấy hả. Cậu đang làm chuyện quái quỉ gì vậy?

Đức Nhanh: Thủ trưởng xét cho em. Cả tháng nay em ăn không ngon, ngủ không yên. Ngày thì lo lắng đến rạc cả người. Đêm ngủ thì cứ giật mình thon thót.

Lãnh đạo: Thế mà vẫn chưa thấy đủ liều hả, mà còn phải bới thêm chỗ Toà Khâm Sứ nữa?

Đức Nhanh: Cả tháng nay em cứ ra chiêu nào cũng tưởng đối phương phải tan tành. Vậy mà đối phương cứ như quả bóng cao su, càng đập mạnh thì lực nẩy càng mạnh. Hoá ra cứ như là mình tự đánh mình vậy!

Lãnh đạo: Ai bảo cậu cứ thích dùng cái kiểu vũ phu?

Đức Nhanh: Thủ trưởng đã chẳng dặn em là phải mạnh tay, phải ra tay trước để đối phương không kịp đề phòng là gì?

Lãnh đạo: Thế hoá ra cái vụ dùi cui điện và hơi cay cũng là tôi bảo cậu làm hả.

Đức Nhanh: Dạ, thì cũng là biện pháp mạnh mà.

Lãnh đạo: Tôi bảo cậu dùng biện pháp mạnh, nhưng không phải cái kiểu đầu đường xó chợ như thế.

Đức Nhanh: Dạ, thủ trưởng quá lời.

Lãnh đạo: Tôi nói thế là còn quá nhẹ đấy. Chuyện Thái Hà chưa xong, bây giờ cậu lại bới luôn cả Toà Khâm Sứ. Xem ra chừng đó chưa đủ để cậu phá phách.

Đức Nhanh: Dạ, xin thủ trưởng bớt giận.

Lãnh đạo: Bớt hả? Bớt để cậu lôi cả lũ xuống hố hả? Cậu có biết mấy thằng đầu trâu mặt ngựa nó đang mở cờ trong bụng không? Trong cuộc họp nó chửi tôi như tát nước. Thật là không cái dại nào hơn làm thầy thằng dại.

Đức Nhanh: Ai mà dám láo với thủ trưởng, em sẽ liều mạng với nó.

Lãnh đạo: Tôi nhắc cho cậu là cái bọn đang rình rập để hạ bệ tôi và cậu không phải ít đâu. Nó không ngồi yên chờ cậu tới bắt như giáo dân Thái Hà đâu. Đã đến lúc cái mạng liều của cậu không biết có còn dùng được vào việc gì nữa hay không.

Đức Nhanh: Em sẽ dùng chuyện Toà Khâm Sứ để dập tắt Thái Hà.

Lãnh đạo: Thôi, bố ngưng hứa hẹn cho con nhờ. Bố hứa cả tháng nay rồi. Bố định làm cái kiểu đánh Nguỵ cứu Triệu hả. Bố cứ làm kiểu này thì chẳng cứu được Triệu mà còn đổ xăng châm lửa ở Nguỵ. Thật là ngu không để đâu cho hết. Hay là thằng nào xui bố? Không khéo bị chúng nó lỡm rồi!

Đức Nhanh: Vậy nên em đến xin ý kiến thủ trưởng. Thủ trưởng dậy em phải làm gì bây giờ ạ?

Lãnh đạo: Đành theo cách này thôi.

Đức Nhanh: Cách nào ạ?

Lãnh đạo: Có lẽ cờ bí phải thí tốt thôi.



Đến đây, những tiếng máy ủi, tiếng cầu kinh, tiếng chỏ sủa làm tôi không còn nghe tiếp được câu chuyện. Và tôi cũng chẳng hiểu nổi ông lãnh đạo kia định thí con tốt nào …