NÓI VỚI BÁO ĐÀI HÀ NỘI

Mấy ngày qua, đài truyền hình Việt Nam và một số tờ báo như Hà Nội Mới, An Ninh Thủ Đô… đã mang hết thành công lực của cái bản tính gian dối sẵn có để thóa mạ Đức Tổng Giám Mục Hà Nội Ngô Quang Kiệt bằng những luận điệu và từ ngữ vô cùng xấc xược. Càng xảo trá, càng điêu ngoa thì lại càng lộ trần cái bản mặt ngu dốt của người cộng sản.

Trong cuộc họp với Ủy Ban Nhân Dân Hà Nội, Đức Tổng Giám Mục đã nói nguyên văn như sau:

Chúng tôi đi nước ngòai rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế. Còn người Việt Nam chúng ta thì tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thực sự đòan kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng.”

Lòi phát biểu của Đức Tổng Giám Mục đã được nhà cầm quyền Hà Nội ghi hình và ghi âm một cách rõ ràng. Phái đòan của Tòa Tổng Giám Mục cũng ghi hình và ghi âm đầy đủ. Đó là lời trần tình của một công dân còn thiết tha với vận mệnh tổ quốc và tình nghĩa thắm thiết với dân tộc.

Lương tri của những người làm công tác truyền thông và tính cách chuyên nghiệp của báo chí đã bị những người cộng sản đạp xuống một đống bùn đen. Trách vụ của người làm báo ngòai bản chất trung thực còn mang trọng trách hướng dẫn dư luận. Những người cộng sản có thể đã thành công phần nào khi cố tình chỉ đưa mấy chữ “Chúng tôi đi nước ngòai rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam.” để bịp bợm số đông dân chúng không có phương tiện và đủ sáng suốt để tìm hiểu. Tại sao họ không dám đọc trên đài hoặc đăng nguyên văn lời trần tình của Đức Tổng Giám Mục. Lý do dễ hiểu là họ cố tình gây chia rẽ đưa đến căm thù giữa những người cùng một dòng giống. Một xã hội với những bất ổn là điều kiện cần thiết để một chế độ bạo tàn có chỗ đứng và có lý do tồn tại.

Người nước ngòai nhìn vào nước Việt Nam với một thương cảm bùi ngùi, sau bao nhiêu năm chiến tranh điêu linh mà cho đến ngày hôm nay vẫn còn bị kềm kẹp bởi chủ nghĩa cộng sản. Từ cái chủ nghĩa cộng sản ấy, nước Việt Nam vẫn nằm trong danh sách của các quốc gia nghèo nhất thế giới. Tệ nạn tham nhũng công khai và có tổ chức. Từ trên xuống dưới, hàng ngang hàng dọc, hệ thống tham nhũng của đảng Cộng Sản Việt Nam đã nghiền nát bước tiến của dân tộc. Cán bộ cộng sản toa rập với đám tư bản đỏ, ăn chia với tụi điếm đàng quốc tế bóc lột xương máu con dân nước Việt. Hình ảnh của nước Việt Nam là những tấm hình linh mục Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng ngay tại tòa án được dựng lên cạnh những xa lộ có lưu lượng xe cộ qua lại rất cao ở Hoa Kỳ. Hình ảnh nước Việt Nam là hàng vạn cô gái vì không muốn bị chết vì đói đã phải nhắm mắt liều mạng đi tìm miếng cơm manh áo nơi xứ người. Hình ảnh nước Việt Nam lả khối dân tộc bị đọa đầy bởi đảng Cộng Sản Việt Nam đang ngoi ngóp thóat khỏi cảnh nghèo đói, dốt nát và bệnh tật. Là người Việt Nam, trong đó có công dân Ngô Quang Kiệt, ai không nhục nhã?

Chỉ một thời gian ngắn sau khi bị chiến tranh tàn phá, nước Nhật và Hàn quốc bây giờ là những cường quốc về kỹ nghệ và tài chánh. Trên mặt đất chỗ nào cũng có dấu vết của xe Toyota, Huyndai. Gia đình nào mà lại không có một sản phảm của Samsung, Sony. Tại sao và vì đâu? Họ cũng là những người trong cùng một khu vực ở châu Á mà lợi tức trung bình của người Nhật hay Hàn quốc cao hơn người Việt Nam đến hai, ba chục lần. Bởi vì các nhà lãnh đạo Nhật và Hàn quốc luôn đặt phúc lợi của dân tộc và tổ quốc lên trên hết. Từ đó họ tạo được sức mạnh đòan kết tòan dân để phát triển trên mọi lãnh vực.

Chỉ cách đây vài ngày, ông bộ trưởng nông nghiệp của nước Nhật đã từ chức chỉ vì mấy bao gạo ẩm trong kho dự trữ. Những người cầm quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam có ai có được cái khí thế tự trọng như vậy? Một ông tổng giám đốc lấy tiền của dân của nước cá độ đá bóng thua đến hàng triệu mỹ kim nhưng các quan chức vẫn bình chân như vại bời vì ai cũng đã dây máu ăn phần. Công dân Ngô Quang Kiệt “mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thực sự đòan kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng.”

Bài viết này được đặc biệt gửi đến những người làm công tác truyền thông của đài Truyền Hình Việt Nam, báo Hà Nội Mới, báo An Ninh Thủ Đô. Đừng vì miếng cơm manh áo hay chút hư vị mà phải gian dối bịp bợm. Đồng tiền làm ra bằng nghề chạy xe ôm chắc chắn sẽ giá trị hơn những xấp tiền dầy cộm trong túi áo chỉ vì đã nhẫn tâm chà đạp lẽ phải và sự thật.

Tôi xin kể một câu truyện sau đây để minh chứng là tính lương thiện hay bắt lương của nhà báo nếu chủ trương muốn xuyên tạc: Một bé gái ngây thơ nhìn ông Hồ da dẻ hồng hào, râu tóc bạc như cước bèn thỏ thẻ “Râu tóc Bác Hồ giống như lông con chó bông trong tủ kính nhà mình há mẹ! ”. Đó là tâm tình mến thương của “cháu yêu Bác”. Vậy khi lên báo lên đài phải viết hay nói cho đủ từng chữ, không được thiếu một chữ nào... Nếu muốn cắt ngắn gọn đi mà chỉ nói hay viết “Bác Hồ giống như con chó” Hỏi rằng Truyền thông Nhà nước có ai dám đọc hay viết như thế không?