Vài hàng với UBND thành phố Hà Nội!

Đọc hàng tựa "Cảnh cáo Tổng Giám Mục giáo phận Hà Nội" đăng trên báo "Hanoimoi" ngày 21/09/2008 vào lúc 22:45 (link bài báo http://www.hanoimoi.com.vn/vn/41/181261/) như sau: “Ngày 21/9, UBND Thành phố Hà Nội đã có công văn về việc cảnh cáo ông Ngô Quang Kiệt, Tổng giám mục giáo phận Hà Nội” tôi có vài ý nghĩ rất đơn sơ mà chưa cần bàn tới nội dung của văn thư này mà theo tôi còn nhiều hệ quả pháp lý khác nữa.

1. Hai chữ "Cảnh cáo" cho phép tôi nghĩ rằng đây là 1 lời "hăm doạ" là nếu không làm theo ý người/cơ quan thảo lời cảnh cáo thì sẽ phải lãnh hậu quả pháp lý. (Ở đây tôi không bàn đến hành vi hình phạm chống nhân loại của CSViệt Nam. Một ngày đẹp trời nào đó, hy vọng tôi sẽ có thời gian để bàn về khía cạnh ấy vì tôi tin khá chắc là quốc tế đã có khá đủ bằng chứng để mang ra bàn cãi khía cạnh này với Liên Hiệp Quốc dựa trên những điều lệ của bộ Rome Statute of the International Criminal Court).

2. Hai chữ “cảnh cáo” đi liền với 3 chữ “Tổng Giám Mục” (thiếu chữ “Đức”) diễn đạt tư tưởng thiếu tự trọng của người thảo văn thơ. Trong xã hội cộng sản Việt Nam, một văn kiện quan trọng như thế không thể nào chỉ có 1 người thảo mà không có kiểm duyệt trước khi tung ra cho báo chí của Nhà Nước đăng. Điều này đã chứng tỏ được “chủ mưu” của “nhóm người” thảo văn kiện “cố tình lăng mạ” đối tượng của văn kiện! Có nghĩa là họ biết mà họ vẫn làm! Rất tiếc là trí óc họ chỉ biết nghĩ đến thế mà thôi cho nên họ quên mất là “họ đang nằm ngửa nhổ nước miếng lên trời”!

3. Bốn chữ "ông Ngô Quang Kiệt" đã phản ảnh lối nói "bất lịch sự" (theo lối nói của người bắc thì ta có thể bảo là lối nói “thiếu văn hóa”) hay có thể bảo đấy là "vô lễ" của người/cơ quan viết tờ cảnh cáo này. Đức TGM Ngô Quang Kiệt, trong các thư từ hay công văn của Ngài gửi cho các cơ quan công quyền Việt Nam, tôi đều thấy Ngài dùng những ngôn từ rất tế nhị, nhân từ, khả ái, tự trọng và kính trọng đối với đối tượng của Ngài. Trái lại, trong văn thư "cảnh cáo" này thì ngược lại, chữ "ông" đã nói lên được sự thiếu tự trọng của người/cơ quan viết bài này và như thế họ không có quyền mong đợi người khác tôn trọng họ vì họ mời mọc người ta đừng tôn trọng họ nữa.

Do đó, kẻ viết bài cảnh cáo này đã cố tình lăng mạ Đức Tổng Giám Mục. Hơn nữa, khi một chính phủ mà không biết tự trọng khi xử dụng chữ nghĩa với Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt thì họ đã cố tình lăng mạ cả 1 giáo hội với cả tỷ dân trên thế giới (trong đó có cả 8 triệu tín đồ công giáo Việt Nam), mà họ là những người đang nài lưng ra đóng thuế đổ tiền vào giúp đỡ Việt Nam qua lời xin xỏ của chính phủ Việt Nam. Người Anh có câu rằng: “Con chó không bao giờ cắn bàn tay cho nó ăn”! Thật là đau xót nhưng câu này lại rơi vào trường hợp này.

4. Đức TGM là nhân vật đại diện cho Đức Thánh Cha tại giáo phận Hà Nội, không lý nào về mặt ngoại giao, UBND t/p Hà Nội không biết nghi lễ ngoại giao khi tiếp xúc với những đấng bậc của Toà Thánh! Các nhà ngoại giao thế giới khi gặp Đức TGM còn phải kính trọng ngài huống chi là UBND t/p Hà Nội!

Hơn thế nữa, chẳng nhẽ chỉ khi nào nước Việt Nam đi sang Mỹ, sang Nhật, sang Tây v.v… ngửa tay xin tiền viện trợ mới biết cách ăn nói theo phương pháp ngoại giao hay sao. Còn khi các tu sĩ đến giúp đỡ dân nghèo của mình, giáo dục trẻ em Việt Nam, giúp đỡ người già người bịnh thì chính phủ Việt Nam không cần phải đối xử tử tế! Thật là đau buồn cho 1 chính phủ lưu manh, xảo trá, vô trách nhiệm và phi văn hóa; ngoài xin đồng tiền của thế giới bỏ túi họ ra thì họ không còn biết nhân dân của họ là ai nữa.

22/9/2008