“Ngôi nhà của những người nghèo”

Thái Hà cấp báo, nhà tôi ở xa chẳng làm được gì, mà có ở gần tôi cũng có làm được gì đâu! Sáng sớm 22 tháng 9 lòng tôi rối bời, vừa đến cơ quan vứt vội chiếc xe cho bác bảo vệ trông hộ, tôi vội chạy ra “Phố Đức Bà”. Nhưng hôm nay không còn cái cảm giác tràn ngập xúc động như mọi ngày khi đi về “Phố Đức Bà”.

Các lối vào bị chặn hết, cảnh sát đủ loại có cả: Cơ động, dân phòng, an ninh, công an chìm nổi, “chó săn”… Ngách này không có nối để đi vào “Phố Đức Bà” vì cảnh sát đã dùng barie chắn hết phần đường. Tôi vòng lại ngách khách nối dẫn vào giữa “Phố Đức Bà”, ngách này họ chắn barie hai bên chỉ để một chỗ đi nhỏ ở giữa, có rất đông cảnh sát đứng chặn ở đó, ai vào phải xuất trình giấy tờ và phải trả lời các câu hỏi của họ.

Tôi tiến lại gần, mấy cảnh sát hỏi tôi vào đây làm gì, tôi trả lời là thấy có nhiều cảnh sát, chó săn nên tôi ra xem, họ quát: “Đứng gọn nên vỉa hè! Về nhà làm việc đi ra đây làm gì”.

Hôm nay họ quát thế còn nhẹ chẳng bù cho hôm bà con ta bị roi điện, tôi vừa đi xe đến, một tên Cơ động phi lại hỏi “Mày đến đây làm gì, biến ngay không thì không còn răng mà ăn cháo bây giờ”.

Tôi biết chẳng thể vào trong “Phố Đức Bà” được nên lủi thủi đi về văn phòng, đi qua được mấy số nhà thì nghe tiếng đôi co của mấy phụ nữ, tôi tò mò lại gần xem. Một đám phụ nữ đứng đầu là bà già khoảng 70 trông có vẻ lắm của cải và một chị “Đồng nát” đang chửi nhau:
- Con đồng nát chó chết kia, mày có biến đi không? Bà già cất giọng chửi,

Mấy bà đứng gần đó phi lại người túm cổ, kẻ cầm ghi đông cái xe đạp cũ kĩ vừa lôi chị đồng nát đi vừa chửi hội đồng.

- Mày đến đây mà cuối rối hả, biến ngay!

- Con đồng nát này nó theo đạo đấy, nó đến đây để đạp phá ý mà, có cút đi không!

Chị đồng nát bị lôi ra đến giữa ngách phố thì gặp mấy chị đồng nghiệp chắc là cùng quê đến bênh vực nên chị được thả cổ áo ra!

- Con mụ già chết tiệt kia, sắp xuống lỗ đến nơi rồi mà còn văng tục chửi bậy thế à! Bà đây có biết gì đâu mà phá với phách, bà mày chỉ đi mua hàng qua đây thôi, đừng có vơ bà mày vào - Chị đồng nát chửi lại.

Mấy công an đứng dương mắt lên nhìn chẳng can thiệp, tôi đi nhanh qua chỗ đôi co đó không biết sự việc sau đó tiếp tục thế nào.

Vừa đi tôi vừa nghĩ: Đúng là đạo công giáo là mái nhà cho những người ngèo thật, nơi đây người nghèo tìm thấy sự đùm bọc yêu thương của gia đình. Mái nhà của mấy chị đồng nát, của mấy bác phụ hồ, của mấy ông xích lô, của mấy anh taxi … Chẳng thế mà những người giàu có cứ nhìn thấy người nghèo là qui chụp ngay “Nó theo đạo đấy!” - chỉ khổ cho chị đồng nát trên.

Mà đúng là mình nghèo thật, nếu mình có tiền sắm một cái máy quay tốt, quay được cả ban đêm thì sự việc dùng dùi cui điện, vụ xịt hơi cay, vụ đập phá đền Giêrađô đều được mình đem ra ánh sáng hết. Chính vì Nhà nước lợi dụng cái nghèo của mình mà cứ ban đêm là họ cho tiến hành các hành động phi nhân đạo mặc dù mình chứng kiến nhưng cũng phải ngậm miệng.

Nhớ lại hôm trước ngồi uống café với mấy ông phóng viên kỳ cựu của một tờ báo có tiếng trong nước, đủ thứ chuyện trên đời có vẻ cũng bức xúc lắm: Nào là tai nạn xe cộ, nạn ùn tắc giao thông, chuyện một làng bị chiếm đất làm sân golf nên phải dựng ấp chiến hào chiến đấu, bị xe tăng càn quét nhưng không báo nào được đăng vì trong buổi họp giao ban lãnh đạo “cấm chỉ”. Nào là một ông phó tổng của một báo chuyên về kinh tế viết bài bình luận về vấn đề chậm thi hành án gây thiệt hại bao nhiêu tiền của, không may để lỡ câu “Thôi thì không bàn đến sự đúng sai của vụ án” mà bị đóng cửa tờ báo vì “Không hoạt động theo tôn chỉ trong giấy phép” - Mấy chục nhân viên tá hoả đi xin việc mới tội nghiệp.

Quay sang vụ Toà Khâm Sứ và Thái Hà mấy bác nhà báo đó thảo luận: Nhà nước đang dùng nước “cùn”, khi nào qua được bài “cùn” thì phải đối mặt với bài “say”, qua bài “say” thì đến bài “khùng”.

- Rồi các ông sẽ thấy, buổi họp hôm nay bố Phó cãi cùn, cứ chờ sẽ có bài hay mà xem! Bác nhà báo nhiều kinh nghiệm nhất đưa ra nhận xét.

Đến hôm nay tôi mới thấy nó đúng quá, qua đây cũng thấy một số nhà báo họ cũng có lương tâm đấy chứ! Họ cũng quan tâm đến những vấn đề nóng bỏng chính nghĩa đấy chứ, chỉ có điều họp giao ban lãnh đạo “cấm chỉ” rồi.

Khoảng 10h tôi gọi điện cho một Cha Nhà thờ Thái Hà hỏi thăm xem tình hình thế nào, bấm mấy lần không được đều tò tí te. Tôi đi ra cách xa Thái Hà khoảng 3 cây số gì đó gọi lại được rồi nè: Cha nói: Nhà thờ đang lễ. Tôi yên tâm rồi.
Xin Chúa và Mẹ Hằng Cứu Giúp nâng đỡ Đức Tổng Giám Mục, các Cha, các Thấy nhà dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội và chúng con đây trong lúc khó khăn này.