DÁNG ĐỨNG THÁI HÀ

Mẹ đã sinh ra con dưới chân Thập Giá
Trong dáng đứng nhìn lên
Nên, bây giờ, con không né tránh nhìn nghiêng
Mà nhìn thẳng vào những Neron hiện đại !

Mẹ đã thấy con hiên ngang đứng đấy
Giữa phố phường Hà Nội nghìn năm
Trên khuỷu tay mang miếng ruban:
Giữ cho anh chị em Thái Hà trật tự…

Mẹ đã thấy con không chút gì tư lự
Chẳng chút gì sợ hãi lo âu
Thánh Giá nến cao con đứng thẳng tự hào
Đối diện với trùng trùng quân dữ…

Mẹ đã thấy con mặt mày loang máu đỏ
Vì những đòn thù của những kẻ bất lương
Nhưng lòng con vẫn lượng cả bao dung
Xin tha cho chúng vì chúng lầm chẳng biết…

Mẹ đã thấy con trẻ thơ tuổi còn đi học
Nhiễm hơi cay, mếu máo muốn khóc
Nhưng có vẻ như con vẫn vững dạ an tâm
Vì bên con bao vòng tay đùm bọc…

Mẹ đã thấy con, nữ tu, chủng sinh, linh mục
Đang giang tay tế lễ giữa phố phường
Hà Nội hôm nay đang là một Đại giáo đường
Vang ầm tiếng búa đóng đinh, tiếng máy gầm, chó sủa…

Mẹ đã thấy con tuổi đời măng sửa
Đường đến trường mầm non bị chắn lối bủa vây
Đang bơ vơ chẳng biết theo ngã nào đây !
“Con hãy cứ đi về phía có tiếng cầu kinh mà tạm lánh…”

Mẹ đã thấy con, vị giám mục già bạch tạng
Trăm lần anh hùng hơn cả anh hùng
Trăm lần khoa bảng hơn những người khoa bảng:
“Chuyện của Thái Hà cũng là chuyện của Vinh…!”

Mẹ đã sinh ra các con trong tiếng búa đóng đinh
Giữa những tiếng thét gào của những con người lòng lang dạ thú
Nhưng mẹ vẫn cứ đinh ninh
Giữa những ồn ào thế sự
Ngay trong cõi lòng mình
Một âm thanh nào đó vẫn cứ vang lên trong chốn lặng thinh:
“Đúng những người nầy là con Thiên Chúa !”…

23-9-2008