Lời chia sẻ của một cô gái bất hạnh ở Malaysia

Kính thưa quí Cha và cùng anh chị em công giáo thân mến !

Khi vào trang web đọc được những gì mà anh em đang gập, tôi thật sự không cầm được nước mắt, tôi khóc vì thấy cảnh cộng sản Việt nam, cầm súng, và kẽm, cúi, chó săn, đem đến để đối phó cùng với anh em, và Tổng Giám mục, các linh mục.

Vì sao phải dùng súng và chó săn để bắt gà nhà hả? hay là đã sợ rồi, sợ thế lực hùng mạnh của bên Công giáo, nên muốn tự chà đạp đàn con của mình đi, để được những gì mà mình muốn.

Những người hiện có quyền chức trong tay vẫn hô hào: nào là yêu nước thương dân, không sợ một ai, có phải thật không sợ ai không ? nói nghe thì hay lắm, không sợ một ai, Vậy tại sao lại không đi đánh bọn xâm lược Trung Quốc? Như vậy mới anh hùng đó! Còn nếu chỉ có tài ăn thịt, hút máu của người đồng bào nhà mình thôi, thì tôi cho là hèn nhát!

Tôi là một cô gái sống xa quê hương, xa cha mẹ từ khi 20 tuổi. Đến nay, tôi phải chịu biết bao khổ cực, bao gian truân, … sống một thân một mình nơi xứ lạ quê người.

Tôi cũng không giống như những cô gái khác, vì từ khi lọt lòng mẹ, đã là một người yếu đuối bịnh hoạn, không làm được gì, nhưng vì miếng ăn và để kiếm tiền cứu đứa em gái bị bọn người xấu đem đi nước ngoài bán, cũng không rõ là nước nào, gì thế mà tôi phải rời xa cha mẹ và quê hương của tôi để ra đi kiếm tiền. Trong lòng tôi chẳng muốn rời xa gia đình tôi, nhưng tôi không còn con đường nào lựa chọn cả, tôi thật sự không muốn nói đâu, gì biết khơi lại vết thương mà tôi đả mang trong ký ức khó phai năm nào, tôi sẻ rất đau và đau, nhưng gì thấy anh chị em công giáo cùng Tổng Giám mục, linh mục các cha, luôn bên vững bên CHÚA không ngại khó khăn, khổ ải, ngày đêm cầu nguyện bên chân CHÚA và MẸ.

Không biết vào năm nào, gì đã quá lâu rồi, lúc đó có tiền cứu trợ nước ngoài gởi về cho người nghèo, nhà tôi khổ đến nổi chỉ có chiếc suồng thôi, ngày ngày cùng ba tôi em tôi, ra ruộng bắt cá bắt ốc về, mới có tiền mua gạo về nấu cơm ăn. Thường thì nhà tôi, ít khi nào mua đủ gạo để nấu cơm cả, ăn cháo là nhiều, cứ chờ mãi số tiền cứu trợ của nước ngoài về, tới cuối thì đã thấy, nhưng nhà nước bất phải ký tên là mượn số tiền đó, chứ không phải là tiền cứu trợ, của ai. Đó chính là người cộng sản là vậy đó. Mọi người thấy không? Lấy tiền cứu trợ, ăn cắp của người cùng khốn. Lấy cắp của dân, như vậy còn gọi là (thương dân) hay không hả?

Họ đã lấy số tiền đó của tôi, của dân chúng đem về lo cho vợ con họ, nên nhà tôi không mượn số tiền đó, gì tiền có lãi xuất, còn em tôi vẫn bận tâm, nhà thì không có tiền, nên tôi đi nhờ chính quyền giải quyết dùm, hy vọng sẻ có cơ hội, nhưng hy vọng vào chính quyền thì chỉ thất vọng thêm.

Sáng hôm sau tôi đi nhờ chính quyền giúp, tối đến nó mò đến nhà tôi, nó đòi với tôi này nọ… có lẽ nó muốn gì, tôi không nói ra, mọi người chắc cũng biết ??? nên tôi đuổi nó về, và từ khi đó thì tôi đã thấy bộ mặt thật của bọn cộng sản Việt Nam rồi đó. Tôi còn lạ gì cộng sản Việt Nam này nửa chứ, nên tôi không ngỡ ngàng khi tụi nó đối sử cùng chung chủng tộc như vậy?

Còn mõi khi tôi đi xin giấy tạm trú, điều phải cho tụi nó 20 ngàn thì nó mới ký, còn không thì nó để hoài, tôi là con nhà nghèo, chẳng lẽ gì ký tấm giấy 20 ngàn này mà đi thưa nó hay sao? mà thưa thì cũng vô nghĩa thôi, gì một phe đãng của nó mà, nên tôi tìm cách đi Malaysia, để mong có thể kiếm nhiều tiền lo cho em gái tôi về với gia đình tôi, dù biết rằng đồng tiền mà tôi kiếm được, nhiều người khinh bỉ và chê bai, nhưng đối với tôi mà nói, nó là nước mắt và máu của tôi đổ ra, và cuộc sống của tôi, và bao người khác, tôi sống trong nước mắt hằng đêm, cầu nguyện cùng Chúa tôi, Chúa ơi, Chúa còn thương yêu, và bảo vệ con nửa không ? vì con giờ là người không tốt, và làm Chúa phải nhơ danh rồi, nhưng thật sự Chúa không bỏ tôi, vì bao khó nhọc bao chông gai mà tôi thấy trước mắt, sắp dáng xuống trên người tôi, và muốn bóp chết tôi, cứ như muốn đẩy tôi xuống vực thẩm sâu hút, bao người cùng tôi, sống bên nhau, nhưng ai cũng bị xuống hết vực thẳm bởi cái xã hội bên ngoài. Còn tôi, tôi luôn đứng vững, như có người luôn nâng đỡ và che chở tôi vượt qua mọi khó khăn nhất trông cuộc sống của tôi, hết lần này tới lần khác, và đến cuối cùng lời cầu nguyện mòn mõi của tôi đã trở thành hiện thực, là em tôi đã về với gia đình.

Tôi đã thấy Thiên Chúa sai người đến cứu tôi ra đám mây đen đó, một ngày mà tôi mong đợi đã đến với tôi, tôi đã thấy ánh sáng của tôi, ánh sáng mà Thiên Chúa ban cho tôi, tôi cũng đã lấy được một người chồng tốt, yêu thương và chìu chuộng tôi, và anh ta, đã chịu vô đạo, để cùng tôi một nhà, ngày đó tôi thật sự hạnh phúc vô cùng, gì tôi đã trở về với Chúa tôi rồi.

Câu nói của Tổng Giám mục, là đúng không sai. Bản thân tôi ở nước ngoài, nhưng tôi không thích nói cho ai biết tôi là người Vietnam, gì người bên đây họ cũng rất coi thường người bản xứ của mình lắm. Họ còn chà đạp anh em công nhân, bên đây tồi tệ, tôi đã chứng kiến không ít rồi, và tôi cũng từng giúp khôg ít người Vietnam bên đây, nhiều khi có chạy đến nhờ mấy thầng cộng sản viêtnam là đại sứ quán vietnam bên Malaysia, để giúp cho người công nhân Vietnam. Vì cuộc sống tôi và chồng tôi chỉ đủ sống thôi, không giàu có hơn ai, nên tôi và chồng tôi bỏ công ra đến nhờ nó giúp, ai dè còn bị tụi nó chửi nửa chứ, không chỉ riêng tôi nghe đâu, mà còn nhiều người công nhân cũng nghe nó chửi nửa kìa.

Bọn nó chỉ biết đưa người làm công qua đây để lấy tiền thế cho no bụng nó, rồi mặc kệ người vietnam công nhân mặc xác thế nào, là kệ. Vậy xin hỏi, có yêu dân hay không hả ? hay hút máu dân đây? Tôi trút ra hết những nổi lòng tôi bao lâu nay, chất chứa không phai đến với tổng Giám mục, linh mục, các cha, cùng anh chị em là gì tôi rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức mà tôi phải rơi cả giọt lệ của tôi ra, gì anh em luôn bên vững bên Chúa, dù bao khó nhọc hằng đêm cầu nguyện, dù bao khổ ải đến với bản thân, nhưng anh em vẫn không lùi bước, cám ơn Thiên Chúa gì đã cho con có người anh em như vậy, tôi rất mong anh em, mãi mãi là cánh tay trái của Thiên Chúa, và tôi cũng sẻ là cánh tay trái của anh em, cầu nguyện cùng anh em, cùng anh em khóc với Chúa, hãy vác thập giá đi theo chân Chúa, và đừng lùi nữa bước, cho dù phải hy sinh tính mạng.

Cầu xin Chúa Thương xót cho anh em ! bình an cho anh em của tôi !