Viết yêu thương bên cạnh tiếng đau thương

Hà Nội, những ngày đau thương của Giáo hội Công giáo

Những ngày qua, Tổng Giáo phận Hà Nội, từ chủ chăn tới các giáo sĩ, giáo dân một tiếng lòng cất lên đồng điệu, đồng nhất và đồng tâm nói lên tiếng nói tha thiết yêu chuộng hòa bình và công lý, sự thật. Giáo hội Công giáo Việt Nam đứng trước những thử thách nghiệt ngã của hành trình làm chứng cho những giá trị của Tình yêu Thiên Chúa.

Nhưng, đó quả là một hành trình gian nan.

Không gian nan sao được, khi mà cả hệ thống truyền thông đã vào cuộc bôi đen, bóp méo sự thật những người công chính. Họ đã đưa cả xã hội, cả đất nước đến những nhận thức sai lầm, đưa cả cộng đồng dân tộc vào cơn say bài xích kỳ thị tôn giáo một cách ngang nhiên, bất chấp những hậu quả lâu dài mà đất nước sẽ phải gánh chịu.

Không gian nan sao được, khi mà cả hệ thống công quyền, công an, dân phòng cùng với công cụ hỗ trợ, chó nghiệp vụ ngày đêm canh giữ những người cầu nguyện bên cạnh tài sản của họ đang bị đập phá và xâm hại. Những thanh niên, sinh viên, các bà, các chị, cả những đối tượng bất hảo được thuê tiền và sử dụng với nhiều danh nghĩa khác nhau để hành hung, gào lên những bài hát, quấy phá trấn áp giáo dân, tu sĩ đang cầu nguyện trong khi lực lượng công an hùng hậu có mặt mà không có một hành động ngăn chặn nào.

Không gian nan sao được, khi người cầu nguyện ôn hòa đã được nếm thử hơi cay, roi điện.

Không gian nan sao được, khi người dân bé nhỏ, âm thầm ngồi cầu nguyện ngay trước mõm một đàn chó hung hăng dữ tợn được huấn luyện công phu, chỉ chờ có cơ hội là lao vào cắn xé họ cho thỏa mãn bản năng súc vật của chúng.

Họ chỉ là một cộng đồng tôn giáo nhỏ bé giữa lòng Thủ đô chỉ biết ôn hòa nguyện xin. Họ ôn hòa nhưng vô cùng căm phẫn.

Không căm phẫn sao được, khi đài Truyền hình Việt Nam và báo chí đã thể hiện tốt nhất những gì có thể làm để chứng minh rằng: “không có sự đê tiện nào mà không thể làm nổi từ những người không có lương tâm” bởi họ đã ngang nhiên cắt ngang nửa câu nói của Đức TGM Ngô Quang Kiệt để kích động cả đất nước vào cơn “cuồng say tự hào” mà dẫm đạp không thương tiếc lên nhân cách một con người đáng kính phục. Một Tổng Giám mục đã vì lương tâm mà nói lên sự thật với những lời lẽ chân thành tha thiết.

Tiếc rằng, là một đài truyền hình quốc gia mà đã ngang nhiên xuyên tạc sự thật trước cả dân tộc và cộng đồng thế giới không chút ngượng ngùng xấu hổ.

Đã thế, họ còn lên giọng dối trá đó để răn dạy những người công chính, răn dạy cả dân tộc này theo con đường gian trá của họ?

Không căm phẫn sao được, khi mà cộng đồng tu sĩ nhỏ bé Dòng Chúa cứu thế đang nằm trong sự cô đơn hàng đêm, bên ngoài là sự hò hét đập phá náo loạn của những nhóm người bất hảo. Hàng ngày nằm dưới sự tra tấn của hệ thống loa phóng thanh công suất lớn ngay cả trong những giờ kinh nguyện.

Những hành động trấn áp lén lút và thô bạo để chứng minh điều gì? Nó chỉ chứng minh rằng những người làm việc đó không có trong tay mình sự thật, chính nghĩa và không được sự ủng hộ của những người thấu hiểu sự việc, dù họ có trong tay tất cả mọi công cụ và mọi phương tiện cần thiết cho công việc trấn áp được sắm bằng những đồng tiền của nhân dân, trong đó có sự đóng góp của chính các nạn nhân này.

Bởi nếu những việc làm dự án, vườn hoa, cũng như việc giải tán nhân dân cầu nguyện là chính đáng, hợp lòng người, phù hợp pháp luật và đạo lý, thì không việc gì họ không làm đàng hoàng ban ngày ban mặt, đâu cần phải ban đêm? Đâu cần canh giữ bởi cảnh sát và chó.

Bởi nếu những lời nói của Đức TGM Ngô Quang Kiệt là không đàng hoàng, đáng xấu hổ, không việc gì họ không đưa nguyên văn bài phát biểu cho dân chúng được biết và phán xét, lại làm cái trò cắt xén vô đạo đức nói trên. Bởi những lời nói đàng hoàng, tâm huyết với đất nước là điều họ đang sợ hãi?

Bởi nếu họ có đầy đủ bằng chứng, lý lẽ cho việc chiếm hữu khu đất và tài sản này, sao họ cứ ấp úng như ngậm hột thị khi nói về nguồn gốc việc chiếm đoạt? Khi chứng cứ họ đưa ra bị bác bỏ bằng cơ sở pháp lý rõ ràng, họ dùng con bài vũ lực và những phương cách hèn hạ đối với giáo dân, tu sĩ vào ban đêm.

Đó là những ngày đau thương của giáo hội Công giáo VIệt Nam nói chung, Tổng Giáo phận Hà Nội nói riêng.

Đau thương và yêu thương

Trong những ngày này, những người Công giáo Việt Nam thật thấm thía câu thơ cách đây hơn 40 năm về Hạnh phúc của người Công giáo: “Viết yêu thương bên cạnh tiếng đau thương”.

Những diễn biến căng thẳng, bạo lực với cộng đồng dân Chúa Hà Nội đã nhanh chóng lan truyền đi khắp thế giới với những hình ảnh sinh động và những đoạn phim sống động. Các hãng truyền thông lớn, các nhà báo quốc tế đã bất chấp khó khăn, ngay lập tức có mặt tại những điểm nóng để thông báo cho cả thế giới biết về những sự thật đang đến với người Công giáo Hà Nội. Ở một Thủ đô đất nước, ở thành phố được mệnh danh “Thành phố Hòa Bình”.

Hành động cắt cúp vô đạo đức nhằm xuyên tạc của hệ thống truyền thông với một cộng đồng đang bị bịt miệng đã nhanh chóng bị bóc trần trước dư luận thế giới cũng như những người yêu chuộng sự thật của nhân loại tiến bộ, vô tình đã làm cho cái mặt đài truyền hình và hệ thống báo chí nhà nước biến dạng, trở về đúng khuôn mặt thật mà lâu nay vẫn được che giấu dưới cái mặt nạ tử tế. Đó là sự xảo trá, hèn hạ và nhục nhã, không dám đối diện với sự thật và công lý.

Những hình ảnh đó đánh động lương tri nhân loại, đánh động trái tim những người đang có lương tâm, đánh động tâm hồn của những người đang có linh hồn.

Những hình ảnh hành động bạo tàn đã đốt lên tinh thần tử đạo kiêu dũng của ngay cả người công giáo nhút nhát nhất. Tất cả hòa chung một tiếng nói mạnh mẽ và phản ứng, hiệp thông với giáo dân, tu sĩ và vị chủ chăn của Tổng Giáo phận Hà Nội.

Cả giáo hội đã được báo động, cả cộng đồng dân Chúa không chỉ trong nước mà khắp thế giới đã nói lên thái độ của mình đồng hành với những người trên bước hành trình gian nan để thực hiện sứ mạng của những người con Thiên Chúa: Làm chứng cho sự thật và công lý, hòa bình.

Ngay khi cộng đồng dân Chúa Hà Nội lâm vào tình trạng khó khăn, bị đe dọa trấn áp, hàng loạt bức thư và tâm tình hiệp thông đến với giáo dân và tu sĩ Thái Hà, với Tòa Tổng Giám mục Hà Nội như những tiếng nói khảng khái và bất chấp bạo lực. Tất cả đều cất lên tiếng nói lương tâm, tiếng nói của đạo đức làm người: Không chấp nhận sự dối trá, ủng hộ những tiếng nói của công lý, sự thật và hòa bình.

Từ miền Tây Nguyên xa xôi, Miền Trung khô cằn cát cháy của đất nước, từ Sài Gòn đến Lạng Sơn, các hồng y, giám mục, linh mục, các ban hành giáo và toàn thể giáo dân đồng thanh cất lên những tiếng nói tha thiết hiệp thông mạnh mẽ cùng giáo dân Tổng Giáo phận Hà Nội.

Những người có lương tri trong nước cũng như trên toàn thế giới, công giáo hay không công giáo, bằng nhiều hành động, đã nói lên tinh thần đồng hành với giáo dân và giáo sĩ Hà Nội trên bước đường đi tìm công lý của mình.

Nhiều cá nhân, tập thể đã bày tỏ nỗi lòng của mình bằng nhiều cách thật xúc động, làm vững tâm hơn những người đang đứng trước sự đe dọa và bị chà đạp, bị trấn áp.

Tất cả để nói lên một điều: Họ không cô đơn ngay cả khi bị vây hãm thành những ốc đảo giữa Thủ đô, tất cả cộng đồng đứng bên cạnh họ.

Đó là những hình ảnh sống động thể hiện tình hiệp nhất và yêu thương trong một Giáo hội lấy tình yêu thương làm căn bản.

Những cử chỉ đó, những hành động đó của cộng đồng trong và ngoài nước đã góp sức can đảm cho người công giáo VN hiện nay đang trong cơn thử thách. Những cử chỉ đó, đã là nhiên liệu làm cháy lên ngọn lửa của niềm tin mến trong toàn thể Giáo hội hiện nay.

Tôi nhắc lại đây khổ thơ này để cảm nghiệm nhiều hơn, điều mà hiện nay có rất nhiều bàn tay bạo lực chưa thể hiểu nổi về cảm nghiệm hạnh phúc của người công giáo:

Khi thù ghét bốc lên cao ngùn ngụt
Chung quanh tôi thì ý đẹp yêu thương
Tỏa mùi thơm như vạn đóa hoa hường
Và mát mẻ như trời sương mùa hạ.
Lòng mến Chúa làm tan đi tất cả
Những đau thương, tê tái, những bất công,
Những cuồng say mê đắm, những bão dông
Đang gầm thét trên biển trần điên đảo
”.
(Trích Hạnh phúc Người Công giáo – Võ Thanh Tâm 3-1968)

Nguyện xin Thiên Chúa và Mẹ Maria nhanh chóng nghe lời khẩn cầu tha thiết của đàn con đang trong vòng nguy nan thử thách, đoái nhìn đến cộng đồng nhỏ bé này mà ra tay cứu giúp, đừng để những đau khổ, chịu đựng của họ vượt giới hạn có thể.

Hiệp thông cùng giáo hội hoàn vũ, người Công giáo Hà Nội đang vững bước đi trên con đường chông gai thử thách, nhưng đầy hạnh phúc và vinh quang hôm nay để đi đến cùng đích là sự thật và công lý.

Hà Nội, ngày 24 tháng 9 năm 2008